Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỔI HÔN - 12

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:30:10
Lượt xem: 2,372

Mẫu thân ta nghe vậy sợ hãi đến mức mất cả hồn vía, liền hỏi có cách nào thay đổi số mệnh không.

 

Cuối cùng hai người bàn tính và quyết định hoán đổi số mệnh của ta và Nhạc Hàm Ngọc. Nếu hoán đổi, có lẽ sẽ có cơ hội thoát khỏi số phận.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Việc hoán đổi số mệnh tất nhiên phải trả giá, mẫu thân ta mất đi ba mươi năm tuổi thọ, còn người thúc ấy từ đó về sau không còn tiến bộ trong việc xem bói.

 

Việc này làm rất bí mật, nhưng vẫn bị Đại phu nhân phát hiện.

 

Bà ấy mời một người cao tay khác đến xem, và kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Quả thật ta có số đoản mệnh, nhưng Nhạc Hàm Ngọc vốn có số mệnh làm phượng hoàng.

 

Giờ đây số mệnh đã bị đổi, ta thoát khỏi cái chết, nhưng số mệnh của Nhạc Hàm Ngọc cũng thay đổi, nàng đã mất đi số phượng hoàng của mình.

 

Đại phu nhân tất nhiên vừa giận vừa oán, nhưng số đã đổi, không thể đổi lại được, từ đó bà ấy đối với ta và mẫu thân không còn sắc mặt tốt.

 

Vì vậy, kiếp trước Đại phu nhân đổi hôn sự của ta và Nhạc Hàm Ngọc không phải vì tham lam vinh hoa, mà là muốn lấy lại những gì vốn thuộc về con gái mình.

 

Mẫu thân ta cả hai kiếp đều yểu mệnh, chính là vì đã giúp ta thay đổi số mệnh. Bà còn dặn ta phải hiếu kính với Đại phu nhân và sống lâu, sống mạnh…

 

10

 

Khi Mộ Dung Lãng bước vào, thấy ta cầm lá thư mà lặng lẽ không nói một lời.

 

“Là thư nhà à?” Hắn liếc nhìn phong thư, thấy vẻ mặt ta không đúng, liền quan tâm hỏi: “Có chuyện gì sao?”

 

Ta thu lại dòng suy nghĩ, lắc đầu: “Chỉ là chút chuyện cũ thôi.”

 

Mộ Dung Lãng cũng không hỏi thêm, thuận theo lời ta nói: “Chuyện cũ đã qua, nàng nên hướng về phía trước, chú ý đến những người bên cạnh mình nhiều hơn.”

 

Ta gật đầu, rồi hỏi: “Mộ Dung, chàng có từng động vào thư từ của ta không?”

 

“Dĩ nhiên là chưa từng.” Mộ Dung Lãng tưởng ta nghi ngờ hắn, có chút không vui nói: “Rình mò thư từ của người khác là hành vi của kẻ tiểu nhân, ta là người quân tử, không thèm làm việc đó.”

 

“Vậy sao…” Ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì ta hiểu rồi.”

 

Ta chỉ vào bức thư khác trên bàn, là thư hồi đáp của Vĩnh Ninh.

 

Phong bì của nàng được làm từ giấy mạ vàng. Ta chưa mở ra, nhưng lớp vàng bên ngoài đã phai đi quá nửa, rõ ràng là đã bị người khác động vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-hon/12.html.]

Mộ Dung Lãng nhìn thấy, cũng hiểu được ý của ta, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

 

“Ý nàng là, hậu cung tranh đấu đã nhắm vào nàng?”

 

Ta nói: “Có lẽ không đơn giản vậy. Từ trước đến nay, thư của ta không hề bị ai động vào, chỉ có bức thư ta gửi cho Vĩnh Ninh, mà trong đó ta đã hỏi về chuyện liên quan đến Lâm Quý phi.”

 

“Có khả năng nhà họ Lâm có điều mờ ám.” Ta nói, “Mộ Dung, chàng có còn nhớ lúc Lâm Quý phi chưa xuất giá, nàng thường vào cung tìm Vĩnh Ninh không?”

 

Hắn gật đầu: “Tất nhiên là nhớ. Ta nhớ lúc đó nàng và Vĩnh Ninh là bạn thân, không ít lần nàng cũng có mặt.”

 

“Vấn đề là ở chỗ đó. Từ khi ta vào cung, Lâm Quý phi đối với ta rất lạnh nhạt. Chúng ta cùng là phi tần, lập trường đối lập cũng là chuyện bình thường.”

 

“Nhưng hôm nay trong bữa tiệc, khi ta nhắc đến chuyện cũ, nàng lại tỏ ra như chẳng hay biết gì, rồi còn phạt ta cấm túc.”

 

“Hoàng thượng cảm thấy, chuyện này có thể là gì?”

 

Ta nói thêm: “Bức thư ta gửi cho Vĩnh Ninh cũng nhằm mục đích xác minh chuyện này. Ta còn chưa mở thư mà đã thấy dấu hiệu bị động vào, ta nghĩ, có lẽ Quý phi thực sự có điều bất thường.”

 

Mộ Dung Lãng nghe vậy, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trước đây ta không bước chân vào hậu cung, nên những chuyện nàng nói, ta hoàn toàn không hay biết. Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta đích thân đến phủ của Vĩnh Ninh một chuyến.”

 

11

 

Thế là, ngày hôm sau, sau khi hạ triều, Mộ Dung Lãng và ta cải trang xuất cung.

 

Phải cảm ơn lệnh cấm túc của Quý phi, nếu không có nó, có lẽ ta còn phải tốn chút công sức để che giấu hành tung.

 

Chúng ta vốn định lặng lẽ đến phủ của Vĩnh Ninh, không ngờ lại quá kín đáo, thành ra gặp phải tình huống dở khóc dở cười.

 

Quản gia phủ công chúa có chút bối rối nói: “Giờ này, công chúa chắc cũng sắp về rồi.”

 

“Tiểu nhân đã phái người đi mời rồi…”

 

“Không sao.” Mộ Dung Lãng không nói gì, ta thấy quản gia có vẻ lo lắng quá, liền lên tiếng trấn an: “Chúng ta đến đột ngột, cũng không có việc gì gấp, ở đây chờ một lát cũng được.”

 

Nghe vậy, quản gia vội lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm: “Xin Hoàng thượng và Thục phi nương nương thứ tội. Chủ nhân đến Dưỡng Tế viện ở thành Tây để phát quần áo mùa đông và đồ tết cho các lão nhân và trẻ nhỏ. Chủ nhân đã đi được hai canh giờ, có lẽ cũng sắp về rồi.”

 

Mộ Dung Lãng nhạy bén nheo mắt hỏi: “Ta nhớ đã nhận được tấu chương của Thị lang Bộ Hộ từ đầu tháng Chạp, xin viện trợ vật tư qua mùa đông cho Dưỡng Tế viện ở Biện Kinh. Quốc khố đã phê chuẩn từ lâu. Sao bây giờ vẫn cần phủ công chúa xuất tiền?”

 

Loading...