Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP YÊU EM - Chương 1473:Ông ấy nói dối chị là vì…

Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:36:20
Lượt xem: 0

Hai người phụ nữ đi đến lối thoát hiểm không có ai, nữ bác sĩ này nói, trước đây Hạ Hòa đã phá hoại gia đình của chị ta, hiện tại chị ta cũng muốn nhìn thấy cô mất hết danh dự!

Rốt cuộc Hình Băng Tư đã bị lời nói của Nhiếp Hồng làm động lòng, giờ cô ta bị Dạ Thất chỉnh đốn không thể trở mình được, chỉ cần cô ta không phải động thủ, nhìn thấy Hạ Hòa mất hết danh dự, hủy hoại cả cuộc đời, cô ta cớ sao mà không làm?!

Ít nhất có thể trút được phẫn nộ!

Hạ Hòa này, dựa vào đâu mà được Dạ Thất thích?!

Dạ Thất thậm chí còn không nể mặt mẹ cô ta!

“Cô Hình, cô yên tâm, chuyện này cô không cần làm gì cả, chỉ cần cô chịu bỏ ra một triệu, đương nhiên, một triệu này không phải đưa cho tôi.” Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo ống nghe trên cổ và đeo khẩu trang chính là Nhiếp Hồng, vợ cũ của Tiêu Nhiên.

Một triệu, đương nhiên là một số tiền nhỏ đối với một ngôi sao như Hình Băng Tư, nhưng cô ta cũng phải thận trọng, đề nghị sau khi sự việc thành công mới đưa tiền, Nhiếp Hồng nói rằng không được, cô ta phải đưa trước cho bệnh nhân năm trăm nghìn.

“Nếu tôi không nhìn thấy thứ tôi muốn, số tiền còn lại, một xu cô cũng đừng nghĩ tới!” Hình Băng Tư đánh cược một phen trong lòng, nói với Nhiếp Hồng.

Nhiếp Hồng đưa cho cô ta một tài khoản rồi lập tức rời đi.

——

Vào giờ nghỉ trưa, Dạ Thất gọi điện tới, lần trước gọi điện cho cô vẫn là hôm mới đến tỉnh H.

Cậu thực sự rất bận, nếu không với thuộc tính chú chó trung thành của cậu thì sẽ không hai ba ngày mới liên lạc với cô một lần.

“Tiểu Hạ Tử, hai ba hôm nay có xảy ra chuyện gì không?” Giọng nói dịu dàng của Dạ Thất truyền đến.

“Buổi sáng Hình Băng Tư đó đã lấy số khám bệnh của em, còn cầu xin em nữa. Những chuyện khác, công việc của em tất cả đều thuận lợi! Nhưng mà, mấy đêm nay đều nằm mơ, mơ thấy em là một cô bé nhóm lửa bị câm, rất đáng thương! Làm sao lại mơ thấy chuyện này nhỉ?! Chắc chắn là bình thường Tiểu Thất Gia nhà anh quen gọi Tiểu Hạ Tử, Tiểu Hạ Tử rồi, khiến em giống như một nha hoàn!”

Cô bé nhóm lửa bị câm…

Dạ Thất đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại, trong đầu hiện lên một cảnh tượng mơ hồ, cô bé câm túm lấy tay cậu, vội vàng kéo anh đến phòng củi…

“Thất Gia?”

Rất lâu sau, không nghe thấy cậu nói gì, Hạ Hòa khẽ hỏi.

“Không gọi em là Tiểu Hạ Tử, gọi là vợ à?” Sau khi Dạ Thất hoàn hồn lại, lẩm bẩm hỏi.

Khi anh nói từ “vợ”, giọng nói rất dịu dàng, khiến người ta có cảm giác thoải mái như một cặp vợ chồng già.

“Được đó! Sau này cứ gọi em như thế!” Cô cười nói.

“Không được, em vẫn chưa gả cho anh!” Dạ Thất trầm giọng nói.

Hạ Hòa: “Anh cũng không muốn lấy em mà!”

“Tiểu Hạ Tử nôn nóng để anh lấy rồi sao?” Dạ Thất trêu chọc cô, đi đến bên bàn làm việc, ngón tay thon dài của tay phải gõ lên bàn phím, “Trang của em có một album riêng tư, mật khẩu là gì?”

Hạ Hòa thuận miệng nói, đó đều là ảnh trước đây của cô, không sợ bị cậu nhìn thấy.

“Vậy chẳng lẽ em lấy anh sao?” Hạ Hòa yếu ớt nói.

“Em lấy anh, cũng được đó…” âm lượng giọng nói cảu cậu dần trở nên thấp hơn vì nhìn thấy những bức ảnh trong trang của cô…

Cậu nhìn thoáng qua đã nhận ra khuôn mặt thanh tú đó trong số hàng chục học sinh tiểu học, trùng lặp với khuôn mặt của cô bé câm trong trí nhớ ở kiếp trước…

Trước máy tính, khóe miệng người đàn ông ngày càng nhếch lên cao, lộ ra hàm răng trắng, cười rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-doi-kiep-kiep-yeu-em/chuong-1473ong-ay-noi-doi-chi-la-vi.html.]

Nhưng duyên phận của họ đã được gieo từ kiếp trước.

Ban đầu, bao nhiêu bác sĩ y tá như vậy, cậu lại chỉ thích đối đầu với cô!

“Buổi tối lúc đi ngủ, em đừng nhét túi gấm dưới gối! Thứ đó dễ khiến người ta nằm mơ lung tung.” Một lúc lâu sau, cậu dặn dò.

Hạ Hòa cũng đã ghi nhớ.

——

Hạ Hòa và Nhiệp Hồng không có quá nhiều tiếp xúc, không ở cùng một tổ, cô ở cùng với Tiêu Nhiên.

“Tiểu Hạ, bệnh nhân này trước đây là bệnh nhân của tôi, hơn một tháng trước, bị gãy xương cẳng chân, đã phẫu thuật thay thế, mấy ngày nay hơi bị viêm, vừa mới nhập viện, chỗ tôi có mấy cuộc phẫu thuật phải làm, giờ chuyển sang chỗ cô, phiền cô ký tên xác nhận!” Sau khi Nhiếp Hồng gõ cửa bước vào, đưa hồ sơ bệnh án và tài liệu của một bệnh nhân cho cô và nói với cô.

Cố Diệp Phi

Hạ Hòa nhận lấy hồ sơ bệnh án, sau khi mở ra đọc thì ký tên.

“Tiểu Hạ, bệnh nhân này có hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, sống ở miền núi, lúc kê đơn thuốc cho anh ta, cô hiểu đấy.” Nhiếp Hồng vỗ vai cô nói.

“Chủ nhiệm Nhiếp, tôi hiểu rồi!” Cô cười nói.

Một lúc sau, cô liền đến phòng bệnh của bệnh nhân này, đó là phòng bệnh bình thường, một phòng có ba giường, mỗi giường đều có bệnh nhân.

Bệnh nhân này là một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, trông như hơn bốn mươi tuổi, làm công nhân ở mỏ đá trên miền núi, khi phá núi thì bị gãy chân, đến giờ vẫn chưa nhận được bồi thường từ phía mỏ đá.

Cô vừa kiểm tra xong, một cô bé đi vào, bưng hai tô cơm, một phần cơm trắng, một phần thịt lợn hầm cải thảo.

“Em gái, những người khác trong nhà em đâu? Em ở đây chăm sóc cho cha em sao?” Hạ Hòa quan tâm hỏi, cô bé rất hướng nội, gật đầu không nói gì.

Ánh mắt bệnh nhân đó nhìn Hạ Hòa cũng có chút né tránh, Hạ Hòa nói chuyện với cô bé, không để ý đến.

Về đến phòng làm việc, cô kê thuốc chống viêm của bệnh nhân này theo hồ sơ bệnh án.

Khi vừa viết xong dòng penicillin, trong đầu đột nhiên lóe lên mấy chữ “có tiền sử dị ứng với penicillin”, cô dừng bút, cầm hồ sơ bệnh án mở ra xem, nhưng trên đó ghi rất rõ là “không có tiền sử dị ứng với penicillin”!

Cô lắc đầu, tại sao lại xuất hiện ảo giác như vậy?

“Bác sĩ Hạ, bệnh nhân ở giường 44 đã kê xong đơn thuốc chưa?” Một y tá đi tới hỏi cô.

Hạ Hòa đứng dậy, đưa đơn thuốc cho y tá, khi y tá nhận lấy, lập tức thu lại, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, dứt khoát đi đến phòng bệnh.

Cô còn chưa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh, nằm nghiêng người, nhìn con gái đang bò bên giường bệnh ăn phần cơm cô bé đã lấy vừa rồi, bàn tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve đầu con gái.

“Vương Cường, xác nhận với anh một chút, anh có tiền sử dị ứng với penicillin không?” Hạ Hòa bước tới, kìm nén cảm tính đó, hỏi bệnh nhân.

Người đàn ông có chút bối rối lau nước mắt trên khóe mắt, vội vàng lắc đầu, “Tôi không dị ứng với penicillin!”

Bệnh nhân nói không dị ứng, trong hồ sơ bệnh án cũng ghi là không dị ứng, vậy tại sao cô lại có ảo giác rằng anh ta bị dị ứng với penicillin?

Phải biết rằng, dị ứng penicillin không phải chuyện đùa, trường hợp nghiêm trọng sẽ c.h.ế.t người!

“Tiểu Ngô! Làm kiểm tra phản ứng trên da với penicillin cho anh ấy!” Để an toàn, cô nhắn nhủ y tá.

Người đàn ông đó nghe nói phải làm kiểm tra trên da, không còn bình tĩnh nữa, anh ta ngồi dậy, ôm bụng đi vào nhà vệ sinh.

“Chị bác sĩ ơi…” Cô bé thấy cha mình đi vào nhà vệ sinh, gọi Hạ Hòa lại và đưa cô ra ngoài phòng bệnh.

“Bạn nhỏ, có phải em có chuyện muốn nói với chị không?” Hạ Hòa nhìn cô bé muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, cúi người, dịu dàng hỏi, trong vành mắt cô bé lập tức đầy nước mắt.

“Chị ơi, cha em dị ứng với penicillin, ông ấy nói dối chị là vì…” Cô bé khóc nghẹn nói, “Em không muốn cha em chết!”

Loading...