Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP YÊU EM - Chương 1389

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:57:46
Lượt xem: 0

Diệp Kiều vừa đau lòng cho con trai vừa cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Người con trai này của cô quá thuần tính, trong tâm tính vẫn còn giống một đứa trẻ vị thành niên, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ 8-9 tuổi Lục Tiểu Cổn.

Tháng trước, cô đi tìm Hạ Hòa mới biết được ngọn nguồn câu chuyện. Hạ Hòa bị người bạn trai cũ hãm hại, mới cùng Tiểu Thất phát sinh tình một đêm, hơn nữa, không cần đoán cũng biết là Hạ Hòa chủ động cho con trai bảo bối của cô giải dược.

Cô biết bối cảnh của Hạ Hòa, có cha làm chính trị, quan tước cũng lớn. Mẹ làm ngành y, hiện giờ vẫn là bác sỹ bệnh viện 301*. Nhà họ Hạ về cơ bản không tồi, Hạ Hòa cũng là công chúa được nuông chiều, nhưng sau khi ba cô qua đời, gia cảnh cũng có chút sa sút.

Tiêu Đề: Bệnh viện quân đội

Hạ Hòa là bác sỹ thực tập nhưng tình tình ổn trọng, đối với mọi việc bình tĩnh, so với Tiểu Thất thì trưởng thành hơn. Cô ấy coi chuyện này như một chuyện ngoài ý muốn.

Có lẽ Hạ Hòa đã quên hết chuyện này rồi, chỉ có cậu con trai bảo bối của cô vẫn bị ám ảnh bởi chuyện đó.

Diệp Kiều vừa định đi lên lầu tìm Tiểu Thất an ủi thì thấy Hoa Nhụy dắt 4 đứa trẻ đi vào cửa.

Bọn chúng hôm nay học buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ Đông. Bốn đứa trẻ vào tới cửa lập tức cởi áo khoác.

“Chiến Qua, Chiến Vũ!”

Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ nhưng Đường Thiếu Đình nhận ra ngay hai đứa, anh đứng dậy lớn tiếng gọi.

Ưu Ưu vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ mặc trang phục trường học công giáo phương Tây, cởi chiếc áo khoác lông vũ bên ngoài ra thì nhớ tới những hình ảnh soái khí của hai đứa thời thiếu niên kiếp trước. Nhưng hiện giờ nhìn lại, hai đứa mới tầm 8-9 tuổi, liền cảm thấy thần kỳ.

Đôi long phượng này lớn lên xinh đẹp như nhau, lại mặc cùng một kiểu đồng phục.

“Chú Đình nuôi Husky!” Lục Tiểu Vũ nhớ Đường Thiếu Đình, lớn tiếng kêu.

“Chú Đình!” Lục Tiểu Cồn cao lãnh soái khí vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc nhìn Đường Thiếu Đình, lễ phép chào.

Đường Thiếu Đình đi tới, nhìn Lục Tiểu Cổn qua Tết mới 9 tuổi đã cao 1m5 thì khom lưng, đưa tay bóp vào vai Lục Tiểu Cổn, “Cao lớn rắn chắc a!”

Sau đó thì nhéo má cô nhóc Lục Tiểu Vũ đứng bên cạnh, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của hai đứa nhóc của kiếp trước, “Chú Đình, mọi người đã trở lại, vậy Tiểu Thất của cháu đâu?”

Lục Tiểu Vũ cau mày hỏi. Trong khoảng thời gian này, cô nhóc có chút nhớ Tiểu Thất.

“Tiểu Thất ở trên lầu!” Đường Thiếu Đình nói.

“Thím Đình, Diệp Kiều, mợ! Con lên lầu tìm Tiểu Thất!” Lục Tiểu Vũ vừa nhanh chân chạy lên lầu vừa nói lại.

Lục Tiểu Cổn đi tới trước mặt Ưu Ưu chủ động chào hỏi cô, “Ưu Ưu, CS trên mạng của Tiểu Thất là do cô mang tới?”

Đến mẹ ruột còn không gọi là mẹ, Lục Tiểu Cổn đương nhiên sẽ không gọi cái người thoạt nhìn trẻ tuổi giống như chị cậu là thím. Cậu nhóc rất ra dáng.

“Đúng vậy!” Ưu Ưu tự hào nói.

“Biết ngay là thằng nhóc thối này khoác lác mà. Bản thân không có khả năng thăng cấp nhanh như vậy!” Ánh mắt đen nhánh của Lục Tiểu Cổn lập tức sáng lên vẻ cơ trí.

Một thằng nhóc 8-9 tuổi đầu mắng một người 20 tuổi là thằng nhóc thối, gia đình này cũng quá là tự do mà.

Nhìn Lục Tiểu Cổn ra dáng người lớn, lãnh khốc, lại muốn cậu gọi mình là thím Đình, Ưu Ưu nhịn không được nói, “Gọi thím là thím Đình, thím sẽ giúp cháu thăng cấp, vượt qua Tiểu Thất, được không?”

Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tiểu Thất hiện giờ còn kém cháu 17 bậc.”

“….” Ưu Ưu

Cô có cảm xúc rằng mình đang nhất thời xúc động muốn ganh đua với thằng nhóc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-doi-kiep-kiep-yeu-em/chuong-1389.html.]

“Tiểu Thất! Ai bắt nạt cậu? Chị giúp cậu đánh hắn!” Lúc Lục Tiểu Vũ tìm được Dạ Thất thì thấy cậu đang ngốc phát ngốc trên ghế sô pha, dáng vẻ không vui.

“Lục đại ma vương, dám không?” Dạ Thất nghe tiếng nói thì hoàn hồn, nhìn thấy người tới là Lục Tiểu Vũ thì nhàn nhạt nói.

Lục Tiểu Vũ vừa sôi sục ý chí chiến đấu, nghe Dạ Thất nói thì lập tức xìu xuống, “Chị không dám, em vẫn là tự nên tìm cách đi!”

“….” Dạ Thất.

*

Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt.

Đêm nay chủ yếu là ăn lẩu. Đương nhiên là hai vị sỹ quan đặc chủng dưới yêu cầu của vợ mà chuẩn bị. Hai người cùng với hai dì giúp việc cùng nhau chuẩn bị đồ ăn.

“Cô, điểm kiểm tra cuối kỳ của con toàn là điểm cao nhất! Đáng được thưởng a!” Tiểu Mộc Đầu lấy bài thi từ cặp sách ra, nhìn Diệp Kiều tự hào nói.

Lúc này, Lục Tiểu Vũ dắt tay Dạ Thất đi tới, nghe được Tiểu Mộc Đầu nói thì cô nhóc không vui.

Diệp Kiều đi tới bên cạnh Tiểu Mộc Đầu, cầm lấy bài thi trong tay cậu, vừa vặn nhìn thấy Hoa Nhụy bưng bát rau trộn ra tới nơi.

Thằng nhóc này, kiểm tra được điểm cao nhất thì có gì mà khoe.

Mẹ từ nhỏ đến lớn đều là học bá, nhóc kiểm tra cuối kỳ được điểm cao thì coi là bản lĩnh gì chứ?

“Bốn người chúng con, trừ Lục Tiểu Vũ, đều được điểm cao nhất!” Tiểu Mộc Đầu tiếp tục mở cặp sách, lấy các bài thi khác vô cùng đắc ý nói.

Lục Tiểu Vũ càng lúc càng không vui.

Lục Tiểu Cổn vẫn luôn ngồi ở một góc, thương lượng với Tiểu Bạch Thái làm cách nào đối phó với những người ở trong đại viện Hải Quân, nghe Tiểu Mộc Đầu nói thì vội đi vào phòng khách.

“Lần kiểm tra này ta được điểm cao dựa vào may mắn, nếu không thì khẳng định là đứng bét lớp. Lục Tiểu Vũ là vì sơ ý nên mới bị trừ 5 điểm toán!” Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói.

Cậu là một kẻ học kém, thường xuyên đứng bét lớp, không hiểu sao lần này lại không cẩn thận đạt điểm cao nhất nên trong lòng vô cùng áy náy, sợ bị tư lệnh Lục Tiểu Vũ ghét bỏ.

“Cái gì mà sơ ý chứ! Sai thì bảo là sai, bổn tư lệnh thua tâm phục khẩu phục!” Lục Tiểu Vũ ra dáng quân tử, bình thản nói.

Những lời này của cô nhóc khiến cái nhìn của Diệp Kiều thay đổi hoàn toàn.

Lúc này, chỉ thấy từ trong cặp của Tiểu Mộc Đầu rơi ra một đống giấy nhỏ, còn có phong thư màu hồng nhạt, còn có tâm xếp thành hình trái tim. Mọi người vừa nhìn thì nhận ran gay đó là cái gì, vừa vặn, hai đồng chí bộ đội đặc chủng đi từ trong bếp ra cũng nhìn thất.

“Tiểu Mộc Đầu, cái thằng nhóc con, bé như cây củ cải đã lăng nhăng, lại nhận thư tình của con gái à!” Hoa Nhụy tiến tới, dáng vẻ muốn đánh cậu nhóc một trận.

“Mợ, còn có nữ sinh lớp 4 lớp 5 viết thư tình cho Tiểu Đầu Mộc đó!” Lục Tiểu Vũ thêm mắm dặm muối.

Vẻ mặt soái khí của Tiểu Đầu Mộc giống như bất đắc dĩ, “Là các cô ấy viết cho con, con không viết cho các cô ấy!”

Cố Diệp Phi

“Nhưng mà em không có từ chối. Em còn nhận một đống em gái!” Lục Tiểu Vũ nhìn vẻ coi thường.

“Con trai của Diệp đại thành tử, quả nhiên người gặp người yêu, vợ à, chúng ta nên vui chứ, ít nhất không phải lo lắng tìm con dâu! Cứ như Lục Tiểu Cổn hay Tiểu Thất, lúc nào mới tìm được vợ chứ?” Diệp Thành tự hào nói, ôm khuôn mặt tức giận của Hoa Nhụy lại.

Diệp Thành kỳ thực vẫn luôn âm thầm phân cao thấp với Lục đại ma vương.

Lục Bắc Kiêu cong môi, “Đúng, cha nào con nấy. Nhớ năm đó, trong mấy anh em, Diệp Thành nhận được nhiều thư tình chả kém gì so với Tiểu Mộc Đầu. Từ nhỏ cho tới tốt nghiệp cao trung, bạn gái có thể xếp hàng dài tới tường thành!”

Sao anh có thể không biết cái tâm ý kia của Diệp Thành chứ.

Nghe Lục Bắc Kiêu nói, Hoa Nhụy đổ bình dấm chua, nhưng không muốn làm trò trước mặt mọi người, cô không có nổi giận, chỉ khoanh tay, thừa cơ véo vào eo Diệp Thành một cái. Diệp Thành bị đau tới nghiến rắng nghiến lợi chịu đựng, trên mặt vẫn cố nở nụ cười.

“Vợ à, em đừng tin anh ta nói bậy! Không có chuyện đó. Chắc chắn không có chuyện đó!” Ha ha, lời nói của Diệp Thành, đến bản thân anh nghe được còn thấy chột dạ.

Loading...