Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đổi Cốt Truyện - Tiếp cận nam chính

Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:29:16
Lượt xem: 0

Tối hôm đó, Hà Linh ngồi trong quán cà phê nhỏ. 

Ly cà phê đen trước mặt cô nguội lạnh từ lúc nào, nhưng cô không để ý. 

Tác giả Sắc Hồ Ly - Mầm non ngôn tình mới nhú, thích viết cổ đại và ngọt sủng
💌 Follow Fanpage Facebook Sắc Hồ Ly để đọc nhiều truyện hay nhé ạ!
💌 Cảm ơn cả nhà ạ!

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối đã bao trùm lên thành phố. Tâm trí cô đang chạy đua với hàng loạt câu hỏi. 

Làm thế nào để tiếp cận anh? Đình Vũ không phải là người dễ gần, điều đó cô có thể cảm nhận được ngay từ ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt ít biểu cảm của anh. 

Nhưng cô không thể dừng lại, không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Sáng hôm sau, cô quay lại phòng tranh với quyết tâm rõ ràng trong lòng. 

Lần này, cô bước tới nói chuyện với bác bảo vệ và hỏi thăm về việc ứng tuyển làm phụ việc trong xưởng tranh. 

Bác bảo vệ nhiệt tình lôi một tờ đơn hướng dẫn trong đống giấy tờ đầy bụi phía góc phòng.

“Cháu  có kinh nghiệm trong nghệ thuật không?” Câu hỏi vang lên từ phía bác bảo vệ khiến Hà Linh thoáng ngập ngừng. 

Không, cô không có chút kinh nghiệm nào. Nhưng điều đó không ngăn cô tiến bước. Cô mỉm cười, đáp lại bằng sự tự tin giả tạo mà cô đã tự rèn luyện trong suốt những năm làm việc nơi công sở:

“Cháu rất yêu thích nghệ thuật. Và cháu sẵn sàng học hỏi ạ!”

Bác bảo vệ gật đầu, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời đó, không hỏi thêm gì, chỉ đưa cô đơn ứng tuyển. 

Cô nhanh chóng hoàn thành và rời khỏi phòng tranh với tâm trạng hồi hộp. 

Giờ đây, tất cả phụ thuộc vào việc Đình Vũ có chấp nhận cô hay không. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-cot-truyen/tiep-can-nam-chinh.html.]

Nhưng Hà Linh biết, nếu cô có thể ở gần anh, tiếp xúc với anh hằng ngày, cô sẽ tìm được nguồn cảm hứng mà mình cần.

Cô bước ra khỏi phòng tranh, gió biển thổi qua tóc cô, mang theo chút vị mặn của muối. 

Trong lòng cô, một sự háo hức lẫn hồi hộp trào dâng, tựa như cơn sóng biển vỗ vào bờ, ồn ào và mãnh liệt.

 

Tối hôm đó, sau một ngày dài lang thang qua các con phố của thành phố ven biển, Hà Linh trở về phòng trọ nhỏ mà cô vừa thuê. 

Khi mở laptop kiểm tra email, cô không mong đợi gì đặc biệt ngoài vài tin nhắn quảng cáo thông thường. 

Nhưng giữa hàng loạt thư không tên tuổi ấy, một dòng tiêu đề nổi bật: "Thông báo nhận việc tại phòng tranh Đình Vũ".

Hà Linh chớp mắt, khó tin vào những gì mình nhìn thấy. 

Cô mở email và đọc từng dòng chữ cẩn thận, cảm giác phấn khích dần dâng lên. Không chỉ được nhận vào làm phụ việc tại phòng tranh, mà mức lương còn cao hơn so với cô kỳ vọng. 

Một cảm giác vui mừng xen lẫn ngạc nhiên lướt qua tâm trí cô. 

Đơn giản như vậy sao! Lúc điền đơn cô còn nghĩ sẽ phải chờ điện thoại hẹn lịch phỏng vấn.

Cô không nghĩ mình lại có thể may mắn đến vậy, nhất là khi công việc này đến như một cơ hội vàng để cô hoàn thành câu chuyện của mình.

Đêm đó, Hà Linh gần như không thể chợp mắt. 

Cô nằm trằn trọc, nghĩ về những gì sắp tới, hình ảnh Đình Vũ với đôi mắt sắc lạnh cứ hiện lên trong đầu cô, cùng với không gian yên tĩnh đầy nghệ thuật của phòng tranh. 

Đây sẽ là một trải nghiệm đáng giá, một cơ hội hiếm hoi để cô khám phá chiều sâu nghệ thuật, và quan trọng hơn cả, là hiểu rõ hơn về con người mà cô đang muốn biến thành nhân vật chính cho tác phẩm của mình.

Loading...