Độc Tâm Thuật Phản Phái - Chương 1-2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:20:57
Lượt xem: 2,343

Văn án:

Tôi xuyên thành nữ phụ độc ác, nhưng điều tôi không biết là phản diện lại có thuật độc tâm.

Hàng ngày, tôi đều buông lời trêu chọc hắn: 

"Nghĩ đến việc bây giờ anh đang bị thương, tôi sẽ không chạm vào anh đâu, nhưng nếu anh dám câu dẫn tôi, tôi sẽ ăn anh ngay lập tức!"

Phản diện nhẫn nhịn không nổi, liền đè tôi xuống, ngữ khí có chút nguy hiểm: 

"Hy Hy, có bản lĩnh thì đừng có mà khẩu thị tâm phi nữa, em muốn làm gì tôi cũng chiều."

(*khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá)

 

Chương 1:

Tôi xuyên sách rồi!!!

Là một người cuồng tiểu thuyết kỳ cựu, sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng được xuyên sách.

Nhưng đáng tiếc là, tôi không xuyên vào truyện ngôn tình để làm nữ chính, cũng chẳng xuyên vào mạt thế để nhận không gian kim chỉ nam, mà lại xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết, trở thành nữ phụ độc ác.

Ngay khi tôi chuẩn bị vung tay, nghịch tập, cầm chắc kịch bản vả mặt các kiểu của nữ phụ thì hệ thống từ đâu xuất hiện, nói cho tôi biết, muốn sống sót thì phải đi theo thiết lập của nguyên chủ.

Tôi: Trái tim tan nát, cảm giác sẽ không còn yêu thêm lần nào nữa hu hu hu hu.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo lời hệ thống nói, tuy rằng tôi cũng không muốn sống cho lắm, nhưng cũng đâu muốn chết.

Sau khi nhận lấy nguyên tác từ hệ thống, tôi vội vàng đọc hết.

Phản ứng đầu tiên của tôi sau khi đọc xong chính là: Quả thật không hổ danh là ngôn tình cẩu huyết, sau khi đọc xong cảm giác ngón chân đã móc ra được cả lâu đài Barbie…

Nào là "Bé ngoan, em đang chơi với lửa đấy".

"Bé ngoan, mùi hương của em thật ngọt ngào c.h.ế.t người".

"Mẹ của tổng tài cầm năm triệu ném vào mặt nữ chính yêu cầu cô ta rời xa con trai mình".

Tất cả những motip của tổng tài bá đạo đều hội tụ đầy đủ.

Thật sự là quá cẩu huyết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doc-tam-thuat-phan-phai/chuong-1-2.html.]

Tôi không còn can đảm mở ra xem lần thứ hai nữa.

Nguyên chủ là nữ phụ độc ác, pháo hôi, đảm nhận vai diễn xuất hiện cũng bình thường, chỉ là một công cụ để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính ở giai đoạn đầu.

Là vị hôn thê từ nhỏ của phản diện số một trong nguyên tác, nguyên chủ chướng mắt cuộc hôn nhân không tình cảm này, đối với phản diện đủ loại khinh thường, ngược lại lại mê luyến nam chính trong truyện.

Vì nam chính mà làm không ít chuyện ngu xuẩn, thậm chí còn cố ý chèn ép nữ chính, kết quả cuối cùng là bị nam chính chèn ép đến mức công ty gia tộc phá sản, cuối cùng nghèo túng, c.h.ế.t vì ung thư.

Chương 2:

Tôi xuyên tới đúng vào lúc phản diện và nam chính lần đầu tiên đối đầu trực tiếp, nam chính hoàn toàn thất bại dưới tay phản diện. Nguyên chủ biết được liền chuẩn bị chạy tới công ty làm loạn, khiến phản diện nhục nhã một phen.

Tôi sửa soạn một chút rồi đi thẳng đến công ty của phản diện.

Trên đường đi, tôi suy đoán phản ứng mà nguyên chủ sẽ có, bởi vì nguyên tác chỉ miêu tả qua loa vài câu về việc nguyên chủ rất tức giận sau khi nam chính thua dưới tay phản diện, nên mới đến công ty của phản diện gây chuyện.

Khi dừng lại trước tòa nhà của công ty phản diện, tôi không khỏi cảm thán đây quả thực là giàu có ngút trời, cả một tòa nhà chọc trời ở khu trung tâm thành phố này đều là trụ sở công ty của nhà hắn.

Không hiểu sao, có chút chua xót!!!

Kiếp trước là một người lao động 996 ( 996 工作 制 - lịch làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần) phấn đấu nhiều năm như vậy mà vẫn không đủ tiền trả góp cho căn nhà ở thủ đô, nước mắt lưng tròng hu hu hu.

Tôi đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất, nơi có văn phòng của phản diện. Nguyên chủ là vị hôn thê của phản diện, hôn ước của hai người là sự thật mà ai cũng biết trong giới, vì vậy nhân viên trong công ty cơ bản đều biết nguyên chủ.

Tuy nhiên sau vụ náo loạn lần này, phản diện đã ra lệnh cấm nguyên chủ bước vào công ty.

Tôi bước trên đôi giày cao gót mười phân, hùng hùng hổ hổ xông vào văn phòng của phản diện.

"Hạ Cảnh Hành, dựa vào cái gì mà anh lại để anh Hàn mất mặt như vậy! Mau đi xin lỗi anh ấy ngay!" Tôi gào lên, "Chắc chắn là anh giở trò sau lưng rồi! Kẻ bất tài như anh sao có thể thắng được anh Hàn chứ! Ngoài gia thế ra anh còn có gì nữa?"

Tôi đang diễn rất nhập tâm, đẩy cửa ra bước vào liền nhìn thấy người đàn ông quý phái, tao nhã đang ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm một tập tài liệu, sống mũi cao thẳng đeo một chiếc kính gọng vàng có giá trị không hề nhỏ.

Khí chất này, tư thế này, nhan sắc này, tôi suýt chút nữa thì không nhịn được mà thốt ra những lời thô tục, nhưng tôi đã gào thét trong lòng rồi: [A a a a a a a a a ngoài gia thế ra còn có nhan sắc nữa!!!]

Hạ Cảnh Hành ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt có chút khó hiểu, đường nét lông mày sắc bén, sâu thẳm vì đeo kính nên trông dịu dàng hơn vài phần, không còn quá mức hung dữ.

Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt, tiếp tục giả vờ kiêu ngạo, chỉ trích hắn: "Nếu anh đi xin lỗi anh Hàn, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Nghe vậy, trong mắt Hạ Cảnh Hành hiện lên vài phần chán ghét, sau đó tháo kính xuống xoa xoa hốc mắt.

Tôi nhìn trai đẹp có chút tiều tụy, có lẽ vì thời tiết nóng bức nên đã cởi bỏ hai cúc áo sơ mi trước ngực, để lộ xương quai xanh tinh xảo, cùng với đó là lớp áo sơ mi mỏng manh để lộ cơ n.g.ự.c rắn chắc, cả người toát ra vẻ gợi cảm c.h.ế.t người.

[Mẹ kiếp mẹ kiếp! Ngực khủng!!! Má ơi con muốn!!! Cái này còn đẹp trai hơn tên dưa chuột ẻo lả Diệp Chỉ Hàn trong truyện trăm lần!]

Người đàn ông trước mặt sững sờ, sau khi tháo kính xuống, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ bất ngờ và khó hiểu.

[Ngon nghẻ quá! Ánh mắt này, tôi c.h.ế.t mất! Anh bạn nhỏ đừng có mà quyến rũ tôi!!!]

Bình luận

6 bình luận

Loading...