Chạm để tắt
Chạm để tắt

Độc Nữ Hoàng Quyền - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:30:52
Lượt xem: 190

"Công chúa, lại đây nữa nào."

 

Tướng quân Triều Chu sắc mặt mệt mỏi, đêm khuya chưa xuất cung, mượn rượu tiếp tục mời ta uống.

 

Triều Chu lớn hơn ta một giáp, là vị tướng quân tài giỏi nhất của triều đại mục nát này. Lần này, hắn ta rốt cuộc cũng đã thắng trận trở về.

 

Thấy ta ôm tiểu hoàng đế ba tuổi chậm chạp không chịu lại gần, hắn ta bèn hất đổ chén rượu, đưa tay đẩy tiểu hoàng đế sang một bên, bóp cổ ta hung hăng nói: "Giang Tuyết Phách! Bản tướng quân bảo ngươi lại đây!"

 

Ta sợ hãi không dám nhúc nhích, một tên hoạn quan bên cạnh bế bổng vị tiểu hoàng đế đang khóc không ngừng, thay ta giải vây: "Tướng quân, ngài làm kinh hãi Thánh thượng rồi."

 

Triều Chu không thèm nhìn tiểu hoạn quan, nâng mặt ta lên, cười khẽ: "Một đứa con hoang không có lấy một giọt m.á.u hoàng tộc, công chúa lại xem như đệ đệ ruột thịt. Không bằng... để thần giúp người sinh hạ một đứa con nối dõi chân chính!"

 

Tiểu hoạn quan kia dung mạo vô cùng xinh đẹp cho nên hết lần này đến lần khác tiến lên ngăn cản, cũng chẳng hề sợ hãi, trái lại càng khiến Triều Chu hứng thú hơn.

 

"Dung mạo tên nội thị này sao có mấy phần giống công chúa vậy? Nếu được hai người cùng hầu hạ, quả thực là lạc thú nhân gian..."

 

"Tướng quân cẩn trọng! Nô tài hèn mọn sao có thể so sánh với công chúa, chỉ là hữu tướng vừa mới hồi kinh, đã ở trong tẩm cung của công chúa chờ đợi đã lâu."

 

Sắc mặt Triều Chu biến đổi, lập tức buông tay đang siết chặt cổ ta ra, giáng một cước vào n.g.ự.c tên hoạn quan xinh đẹp.

 

"Chó chết! Hữu tướng hồi kinh trước thời hạn sao không báo cho ta biết sớm!"

 

Nhìn Triều Chu cuống cuồng rời đi, ta cười khổ đứng dậy.

 

Người người đều sợ Hữu tướng Cố Vãn Ý, huống chi là ta.

 

Tiểu hoạn quan cung kính đỡ ta dậy, nhưng đôi mắt phượng kia lại không nhịn được mà liếc nhìn y phục đang xộc xệch của ta.

 

Ta vội vàng kéo áo lại: "Thích nhìn à? Đáng tiếc... đến lượt ngươi cũng không có."

 

Thịnh Tranh thần sắc cung kính, khóe miệng lại vô thức cong lên.

 

"Thời loạn lạc, ai biết được chuyện gì đâu?"

 

"Thịnh Tranh, đưa Thánh thượng về cung nghỉ ngơi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doc-nu-hoang-quyen/chuong-1.html.]

Mượn ánh trăng, ta cố gắng chạy về tẩm điện.

 

Hoàng cung rộng lớn, từ sau khi phụ hoàng bệnh nặng qua đời, mẫu phi gieo mình xuống lầu thành, nơi đây tựa như một tòa thành chết.

 

Trong thành có vị công chúa vô quyền vô thế, ai cũng có thể ức hiếp.

 

Còn có vị tiểu hoàng đế bù nhìn không rõ lai lịch, bị người ta tùy ý nhét vào cung.

 

Và còn có vị Hữu tướng Cố Vãn Ý thao túng thiên tử để sai khiến quần thần.

 

Cố Vãn Ý phong thái tuấn tú, nhìn thế nào cũng không ra tuổi thật, lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn đã mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt như vậy.

 

Bảy năm trôi qua, vẫn như thế.

 

Nhưng bản tính của hắn, lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài.

 

Cố Vãn Ý không nói gì, chỉ phất tay một cái, ta liền cung kính quỳ gối bên giường, trán tựa vào vai hắn.

 

Bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, dường như rất vui vẻ.

 

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Không trách Triều tướng quân được, đều là do khuôn mặt này của Tuyết Phách quá câu dẫn người."

 

Ta không dám lên tiếng phản bác, Cố Vãn Ý rất thích nói ngược.

 

Quả nhiên, ngay sau đó hắn dùng sức bóp chặt, khiến cằm ta đau nhức.

 

"Bản tướng ra ngoài chưa đầy một tháng, hắn đã dám lớn mật như vậy! Nửa đêm canh ba lại dám cả gan xin nghỉ lại trong cung, thật sự cho rằng trận thắng này là do hắn lập được sao? Nếu không phải ta âm thầm đưa bản đồ quân sự của địch quốc cho hắn, chỉ dựa vào tên võ phu đó thì làm được trò trống gì "

 

Ta gật đầu: "Giang quốc được thái bình đều là nhờ Hữu tướng chèo lái mới có thể yên ổn như vậy."

 

Cố Vãn Ý cúi đầu nhìn ta, dịu dàng nói: "Chưa đến kỳ nguyệt sự sao?"

 

Ta sững người, giọng nói có chút run rẩy: "Mỗi ngày đều uống thuốc bổ, thái y nói chắc cũng sắp rồi, Tuyết Phách xin hầu hạ Hữu tướng nghỉ ngơi trước."

 

Cố Vãn Ý trực tiếp đẩy ta ra, ngữ khí bất cần: "Ta không có hứng thú với trẻ con! Gọi người khác đến, ngươi tiếp tục quỳ bên cạnh mà học hỏi."

 

 

Loading...