ĐOÀN SỦNG THÌ SAO? CHỚ ĐỤNG TỚI ĐẠI TIỂU THƯ ĐIÊN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:46:19
Lượt xem: 556

CHƯƠNG 1 

Ngày thứ hai mươi sau khi tôi c//hết, rắn chuột đã gặ//m nh///ấm cơ thể tôi, giòi bọ sinh sôi nảy nở trên da thịt tôi.

Người nhà tôi khoan thai tới chậm rãi, họ đào xới tôi xúc ra khỏi tầng hầm tối tăm.

Họ bịt mũi, mặt mũi tỏ vẻ chán ghét.

Theo lời thỏ thẻ dịu dàng của Tô Nhược Nhược, họ đưa tôi đi hỏa táng, rồi mua cho tôi một chỗ trong nghĩa địa.

Trước khi chôn cất, tay Tô Nhược Nhược run lên, đánh rơi hộp đựng tro cốt của tôi xuống một dòng nước đen.

Tro cốt của tôi hòa với nước sông ô nhiễm, không biết trôi dạt về đâu.

Chẳng ai quan tâm đến việc tôi có được toàn thây hay không.

Tất cả họ đều vây quanh Tô Nhược Nhược.

"Con đứa nhỏ này, thật chẳng khiến người ta bớt lo gì cả."

Ba tôi xoa đầu Tô Nhược Nhược, cười bất lực.

"Tảng đá c//hết tiệt này! Làm chị Nhược Nhược ngã!"

Em trai tôi chửi mắng viên đá khiến Tô Nhược Nhược vấp ngã, ném xuống dòng nước đen.

"Lên đây, đừng để anh phải nói lần thứ hai."

Vị hôn phu lạnh lùng, quyền quý đẩy đẩy cặp kính gọng vàng, cúi người, ra hiệu cho Tô Nhược Nhược lên xe.

"Nhược Nhược, sao em lại tốt bụng như vậy chứ, Lâm Dao Nguyệt độc ác như thế, đáng phải c//hết không toàn thây, chúng ta đâu cần phải chôn cất cho nó."

Người bạn thân lắm mồm nguy//ền rủa tôi không thương tiếc.

Tô Nhược Nhược nghe vậy, lè lưỡi, cười tinh nghịch:

"Lâm Dao Nguyệt độc ác thật không sai! Nhưng em cũng không thể để mất đi lòng tốt của mình chỉ vì sự độc ác của cô ta được! Mai này, chỉ cần chúng ta sống tốt là được rồi!"

Dưới ánh cô ta, bóng của năm người kéo dài, như những người thân thiết nhất trên thế gian.

Còn tôi, cái thứ rắn rết, độc ác, vô cùng độc ác theo lời của họ, thì tôi đã làm gì sai?

Ngày đầu tiên em trai tôi chê Tô Nhược Nhược vụng về, làm cháy đồ của nó, tôi đã tìm giúp việc dạy cô ta làm việc.

Khi biết Tô Nhược Nhược là con gái của mối tình đầu của ba tôi, tôi đã né tránh không để hai người gặp mặt.

Khi biết Tô Nhược Nhược đã cứu mạng vị hôn phu tôi thời nhỏ, tôi đã chuyển cho cô ta hai trăm vạn để cảm ơn.

Khi phát hiện Tô Nhược Nhược thầm thương trộm nhớ người bạn thân, tôi đã nhắc cô ta rằng người đó có thân phận đặc biệt, họ không thể ở bên nhau.

Nhưng những quan tâm và lo lắng của tôi lại bị Tô Nhược Nhược coi là trò khoe khoang, xúc phạm đến lòng tự trọng của cô ta.

Sau đó, ba tôi cưng chiều cô ta, em trai tôi bảo vệ cô ta, vị hôn phu tôi yêu cô ta, ngay cả người bạn thân vốn là trai cong của tôi cũng bị cô ta bẻ thẳng.

Cô ta khoe với tôi những bức ảnh thân mật của cô ta với họ, chế giễu tôi là đứa đáng thương, ngay cả đàn ông cũng giữ không được.

Sau khi tôi phá vỡ cảnh ân ái của năm người họ, cô ta xấu hổ đập đầu vào tường.

Gia đình ngu xuẩn của tôi bị hành động này kích động, hợp sức đánh gãy xương cốt tôi, nhốt tôi vào tầng hầm tối tăm, tôi bị hành hạ đến c//hết.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được tái sinh vào ngày Tô Nhược Nhược mới bước chân vào nhà họ Lâm.

Thiếu nữ gầy gò mặc một chiếc váy trắng, hướng về phía đám đông, nở một nụ cười ngây thơ và e thẹn.

Tôi đứng trên cầu thang, nhìn xuống cô ta, khóe miệng khẽ cong.

CHƯƠNG 2 

Tô Nhược Nhược dáng vẻ yếu đuối đáng thương, giọng nói mềm mại đáng yêu khiến người khác không nỡ bắt nạt.

Cô ta lấy cớ kiếm việc trả nợ đến nhà họ Lâm, dựa vào hình tượng tự lập tự cường mà lấy được hảo cảm của cánh đàn ông.

Nhưng cô ta tay chân vụng về, hoàn toàn không thấy được sự tự lập vốn có của đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo.

Ngày đầu tiên đến nhà họ Lâm, cô ta đã là ủi hỏng ba chiếc váy liền, năm chiếc áo sơ mi, làm vỡ năm chiếc chén sứ…

Bà Trần liên tục lải nhải bên tai tôi: 

"Cô gái này trông xinh đẹp, mà sao làm việc lại vụng về thế nhỉ? Cô ấy đến đây thực sự để làm giúp việc sao?"

Tất nhiên là không.

Tô Nhược Nhược đến nhà họ Lâm chỉ vì gần nhà ai thì đến đập phá trước, muốn bắt hết lũ ngốc trong nhà.

Vụng về là ngụy trang của cô ta.

Đàn ông thích nhất là thương cảm những cô gái yếu ớt ngây thơ.

Kiếp trước, chính vì cô ta vụng về làm hỏng áo sơ mi của em trai tôi, tôi mới bảo v.ú nuôi dạy dỗ cô ta cách làm việc.

Ban ngày ngoài mặt cô ta không nói gì, nhưng lại đứng bên cạnh núi giả nơi em trai tôi thường hay lui tới mà âm thầm khóc lóc.

Em trai tôi là một kẻ đần độn, đã bị cô ta dùng vài câu nói khéo liền nắm thóp, tin rằng tôi vì ghen ghét nên cố tình sai v.ú nuôi gây khó dễ cho cô ta.

Lâu dần, tôi liền trở thành một đứa đàn bà đanh đá hay ghen tuông trong mắt nó.

Tôi liếc nhìn bà Trần, nhắc nhở: 

"Sau này cứ để Tô Nhược Nhược chuyên phụ trách việc ăn mặc ở của thiếu gia. Làm hỏng quần áo, vỡ lọ hoa sứ thì trừ vào tiền lương của cô ta. Người khác dạy dỗ cả ngàn cả vạn lần không bằng cô ta tự nếm trải một lần thua thiệt."

Bà Trần rất tán thành.

CHƯƠNG 3.

Có thể vì bẩm sinh vụng về hoặc có ý trêu chọc.

Từ khi Tô Nhược Nhược phụ trách giặt đồ cho Lâm Tử Ninh, những bộ quần áo hàng hiệu trong tủ quần áo chẳng những bị rút ngắn, phai màu mà còn bị ủi thủng một lỗ lớn.

Một hai bộ như vậy thì không sao, ba bốn năm bộ cũng được, nhưng sao lại bộ nào cũng có vấn đề thế?

Lâm Tử Ninh cuối cùng không thể chịu đựng cái hành vi ngu ngốc này nữa, ở bàn ăn phàn nàn với tôi:

"Tô Nhược Nhược vụng về như vậy, sao chị lại tuyển cô ta vào cửa?"

"Em không thích thì đuổi cô ta đi."

Tôi nói đùa.

Ngồi đối diện, Tô Nhược Nhược mắt ngấn lệ, cởi bao tay ra, bước tới bàn ăn.

"Xin lỗi anh, Tử Ninh thiếu gia, tại tôi quá vụng về, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Lâm ngay bây giờ."

Thấy Tô Nhược Nhược như vậy, Lâm Tử Ninh lại không nỡ.

"Đuổi đi thì hơi quá nhỉ? Cô ta chỉ hơi ngốc một chút thôi, nhưng bản chất cũng khá tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doan-sung-thi-sao-cho-dung-toi-dai-tieu-thu-dien/chuong-1.html.]

Đối với câu trả lời này, tôi đã đoán trước được.

Rốt cuộc, những hành động nhỏ của Tô Nhược Nhược không gây hại gì với Lâm Tử Ninh, người con trai cả được nuông chiều hư hỏng này xem đó là sở thích vô hại.

Tô Nhược Nhược biết ơn ôm lấy Lâm Tử Ninh.

Cảm giác đầy đặn khác thường của cô gái trẻ khiến Lâm Tử Ninh bối rối.

Anh ta mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên, tỏ ra những chuyện vặt vãnh như vậy không đáng bận tâm.

Tô Nhược Nhược mặt đỏ bừng, hậu tri hậu giác xin lỗi.

Nhưng ở một góc không ai để ý, cô ta lại nhìn tôi khiêu khích cười một tiếng.

Tôi nhìn hành động nhỏ của cô ta, không khỏi cười lạnh, gọi bà Trương đến, lấy bảng thống kê những món đồ mà Tô Nhược Nhược làm hỏng trong mấy ngày gần đây.

"Nói thật rất xin lỗi, nhưng có một điều tôi muốn cô Tô hiểu rõ. Cho dù sau này cô có rời khỏi nhà họ Lâm thì những món đồ bị cô làm hỏng trong những ngày này thì cô vẫn phải bồi thường nhé."

Tô Nhược Nhược nghe vậy nước mắt ngắn nước mắt dài, em trai tôi vội vàng giải vây:

"Không phải chỉ mấy bộ quần áo thôi sao, hỏng thì hỏng, tôi không cần Nhược Nhược đền đâu."

Tô Nhược Nhược nghe vậy, nở nụ cười biết ơn đến chảy nước mắt.

Tôi cũng cười, một bàn tay đập vào mặt đem nó tỉnh lại:

"Đứa trẻ ngốc này, lúc nào chị nói là làm hỏng đồ của em đâu? Đây là đồ sứ cổ chị đấu giá với giá cao ngất, giá cả giao dịch là sáu trăm tám mươi lăm vạn. Chị còn có bằng chứng cô Tô đập vỡ đồ sứ này nữa, nếu cô Tô không tin thì chúng ta có thể giải quyết theo pháp luật."

Tôi cười, chiếu đoạn phim đó bằng máy chiếu.

Sắc mặt Tô Nhược Nhược trắng bệch, nắm chặt tay, trông chờ nhìn em trai tôi, mong anh ta cứu mình.

"Chị, chị nể mặt em đi…"

"Em trai ngoan, cái sĩ diện của em chẳng đáng đồng xu nào đâu!"

Tôi véo mặt Lâm Tử Ninh, thản nhiên nói.

Lực bóp mạnh hơn, khuôn mặt trắng nõn ban đầu dần xuất hiện những vết đỏ.

Tôi nhớ lại lời Lâm Tử Ninh trách mắng tôi kiếp trước:

"Lâm Dao Nguyệt, cô lạnh lùng tàn nhẫn, tự cho mình là đúng, không có chút dịu dàng tốt bụng nào của chị Nhược Nhược, cô tự cho rằng mình điều hành được nhà họ Lâm, rồi có thể kiểm soát tôi, nếu có kiếp sau, tôi sẽ không muốn có chị gái như cô!"

Bây giờ, nó đã được toại nguyện.

Kiếp trước, tôi mang tiếng là nữ phụ độc ác, đày đọa rồi c//hế//t thảm.

Thì kiếp này, tôi sẽ cắm thanh kiếm độc ác này vào lồng n.g.ự.c của những kẻ ngu ngốc, moi t.i.m chúng ra.

【Chuẩn bị xuống địa ngục chưa? Những người nhà thân yêu của tôi ơi.】

Tôi khẽ nhếch môi, thầm thì trong lòng.

CHƯƠNG 4 

Số nợ mấy trăm vạn  quả nhiên có tác dụng răn đe rất lớn. 

Tô Nhược Nhược không còn dám vụng về, dễ dàng làm hỏng những chiếc bình sứ có vẻ ngoài chẳng đáng giá ở nhà, cũng không dám xuống tay tàn sát những bộ đồ hiệu trong tủ quần áo của Lâm Tử Ninh.

Chúng tôi ngầm hiểu với nhau, cô ta không bồi thường nổi.

Tô Nhược Nhược như lột xác, trông như một người mới, chịu khó tới nỗi bà Trần cũng sắp không nhận ra.

Chớp mắt, đã đến ngày tôi và Lương Tư Việt đính hôn.

Lúc tôi đang trang điểm, Lâm Tử Ninh đẩy cửa đi vào.

Cậu ta vừa mở miệng đã trách móc:

"Chị ơi, dạo này chị sao lại m.á.u lạnh đến thế?"

"Máu lạnh?"

Tôi nhướng mày nhìn cậu ta, ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.

Đúng như dự đoán, đều là vì chuyện của Tô Nhược Nhược.

"Để chuẩn bị cho buổi tiệc mừng thọ lần này, Nhược Nhược đã thức trắng đêm dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà, thậm chí vì bận quá mà đổ bệnh. Nếu không phải vì chị ép cô ấy trả nợ, thì làm sao cô ấy phát bệnh được."

Nghe Lâm Tử Ninh nói thế, tôi buồn cười.

Tôi không tranh cãi đúng sai với cậu ta, chỉ cần một điều là được:

"Thế em đau lòng Tô Nhược Nhược lắm à? Vậy thì em trả hết món nợ đó cho cô ta đi?"

Lâm Tử Ninh im lặng.

Cậu ta chỉ là một tên con nhà giàu không học vấn, không có tiền trả nợ.

Tôi nhìn cậu ta, đưa ra ba điều kiện.

"Tất nhiên, nếu em đáp ứng được yêu cầu của chị, thì chuyện Nhược Nhược làm vỡ bình của chị sẽ xóa nợ."

"Một lời đã định."

Lâm Tử Ninh vội vã đồng ý, nhưng khi nghe thấy yêu cầu của tôi, cậu ta c//hế//t lặng tại chỗ.

CHƯƠNG 5 

Sáu giờ tối, yến hội đúng giờ khai tiệc. 

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, tôi xuất hiện một cách lộng lẫy. 

Nhưng không ngờ, vào thời khắc quan trọng, lại xảy ra ngoài ý muốn. 

Lớp móc xích trên gấu váy bất ngờ đứt ra, những hạt châu tròn rơi lả tả ra khắp nơi. 

Đôi giày cao gót vô tình giẫm phải những hạt châu nhỏ đó, cùng với tiếng kinh hô, tôi ngã lộn từ trên lầu hai xuống. 

Sau khi tôi ngã, thì Tô Nhược Nhược đáng lẽ phải dưỡng bệnh lại mặc đồ lộng lẫy, nhấc váy lên chạy tới trước mặt tôi: 

"Cô Lâm, không sao đâu, không ai nhìn thấy ảnh cô hớ hênh đâu!" 

Cô ta giả vờ không cố ý, nhưng lại giật tung chiếc váy vốn đang đứt chỉ, lộ ra cảnh xuân bên trong. 

"Tách ——" 

Trong đám đông, không biết ai đã chụp ảnh. 

Tô Nhược Nhược nghe thấy tiếng động, thuận thế đánh rơi chiếc mặt nạ trên đầu tôi. 

Nhưng khi nhìn thấy dung nhan tôi, cô ta lại kinh ngạc thốt lên: 

"Sao lại thế này..."

Bình luận

1 bình luận

  • Ủa. Hết chưa mà cảm thấy này chứ phải là kết ta.

    nhuw 3 tuần trước · Trả lời

    Loading...