Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐOẠN KỲ VÀ THẨM UYỂN - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-14 04:22:37
Lượt xem: 63

“Chờ anh đọc chính xác sẽ nói cho em biết.” Đoạn Kỳ nở nụ cười rạng rỡ.

Vì vậy tôi tiếp tục luyện tập, nếu không có việc gì làm, tôi sẽ nói với Đoạn Kỳ một câu, và anh sẽ kiên nhẫn đáp lại tôi bằng một câu tiêu chuẩn: I love you.

Cho đến một ngày sau khi tôi nói xong, anh bất ngờ nói: “Anh yêu em”.

Tôi ngơ ngác đỏ mặt, không hiểu sao tự nhiên anh lại tỏ tình.

Nhưng anh gõ đầu tôi: “Đồ ngốc! I Love you nghĩa là anh yêu em!"

Bị chọc ghẹo, tôi lập tức xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn anh .

Trong mơ, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của phu nhân, bà ấy nói: "Đi đi, nếu không Đoạn Kỳ sẽ chết."

Những người hầu của nhà họ Đoạn đi về phía tôi, vài người trong số họ nói rằng phu nhân là ân nhân của chúng tôi.

Tôi lại mơ đến ngày chia tay, Đoạn Kỳ bảo tôi đợi anh, nhìn bóng lưng rời đi, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí gọi anh ấy: “Đoạn Kỳ, đừng đi…”

Nhưng anh đâu có nghe thấy, vẫn như giấc mơ trước, anh ra đi mãi mãi không quay lại.

“Đừng… đừng!” Tôi từ trong mộng tỉnh lại, lông mi ướt sũng, đến cả gối cũng ướt sũng.

Đoạn Kỳ đỡ đầu, nằm nghiêng nhìn tôi, mày cau lại, ánh mắt có vẻ thăm dò.

Đêm qua chỉ muốn ôm anh ngủ một giấc, không ngờ đến rạng sáng mới ngủ được. Từ khi rời khỏi phủ nhà họ Đoạn, đã rất lâu rồi tôi không có ngủ yên như vậy.

Hơi ấm còn sót lại giữa vòng tay đủ theo tôi đến hết cuộc đời này.

Tôi chỉnh lại quần áo, muốn vượt qua anh xuống giường, nhưng Đoạn Kỳ đã nắm lấy cổ tay tôi kéo lại, tôi lại ngã vào người anh.

Đoạn Kỳ nhìn tôi với đôi mắt đen láy, vẻ mặt nghiêm nghị và đôi lông mày cụp xuống có chút không hài lòng.

Chắc anh khó chịu vì tôi ngủ chung giường với anh: “Tôi xuống ngay đây.” Nói xong, tôi lại bắt đầu di chuyển.

Đoạn Kỳ ấn bả vai của tôi, không cho tôi động, môi mỏng mím thành một đường, thật lâu sau mới khẽ thở dài, tựa hồ có chút bất đắc dĩ nói: "Em gặp ác mộng sao, làm sao lại khóc?"

Tôi cụp mắt xuống, không dám nói với anh rằng anh vẫn luôn ở trong giấc mơ của tôi hàng đêm.

Thấy tôi im lặng, anh lại cười: “Không phải nằm mơ thấy anh sao? Anh đã nghe thấy những lời em nói trong giấc mơ của mình.”

Tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra hình như anh ấy đang trêu chọc tôi. Khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng có chút nhu hòa.

Khi phát hiện tôi đang nhìn mình, anh dừng lại một chút, xoay người xuống giường.

Trước khi đi, anh nói với một câu: "Anh đi làm một số việc vặt, chờ anh quay lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doan-ky-va-tham-uyen/5.html.]

Nhưng Đoạn Kỳ vừa rời đi, thím Lưu ở bên cạnh phu nhân đã đến, tôi biết mình nên đi.

Sự dịu dàng tối qua dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, sau khi chạm vào chiếc gối nơi Đoạn Kỳ ngủ, tôi liền đi theo dì Lưu.

Đi qua hành lang, tôi nhớ ra rằng Đoạn Kỳ đã dạy tiếng Anh cho tôi ở đây, đôi khi anh giống như một ông già, nghiêm khắc và chịu khó sửa lỗi cho tôi.

Đi ngang qua từ đường, tôi nhớ rằng trước đây Đoạn Kỳ luôn bị phạt quỳ, phu nhân không cho ăn cơm, bèn nhờ tôi mang cơm tối đến.

Lúc tôi lấy ra hai cái bánh bao trắng, Đoạn Kỳ lại muốn gõ đầu tôi một cái, chán ghét nói: "Trong nhà không có thịt sao? Khô rồi, ăn sao được?"

Tôi bĩu môi nhét lại bánh bao vào trong quần áo: “Hỏi nhiều như vậy, thích ăn hay không, dù sao em cũng không phải người đói."

Đoạn Kỳ hiển nhiên rất đói, liền xòe tay ra: “Mang tới đây, mang tới đây, thiếu gia của em bất đắc dĩ..."

Đi ngang qua khu vườn nhỏ, tôi nhớ rằng ở đây Đoạn Kỳ đang dạy tôi đi xe đạp, tôi khuỵu xuống trước chiếc xe đạp. Nghĩ đến chiếc xe đạp trị giá 700 nhân dân tệ, tôi sợ đến phát khóc, Đoạn Kỳ chạy tới hỏi: "Bị thương ở đâu? Có đau không?"

Thấy anh tìm vết thương trên người, tôi nức nở giải thích: “Em không bị thương nhưng không đủ tiền trả xe”.

Đoạn Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Người không sao là tốt rồi, chỉ là một chiếc xe đạp, không thành vấn đề."

Đêm đó anh bị phu nhân đánh tét mông, bị mắng mấy ngày là kẻ hoang đàng.

Mọi nơi tôi đi qua dường như đều có bóng của tôi và Đoạn Kỳ, nhìn vào tôi không khỏi đỏ mắt.

Tạm biệt, Đoạn Kỳ.

Lần này là thật, không bao giờ gặp lại.

6

Xe rời Hải Thành, tôi không biết mình sẽ đi về đâu, tôi thẫn thờ chờ đợi sự sắp đặt của số phận.

Tôi xoa xoa chiếc nhẫn bạc trên cổ, cảm thấy hơi bất an.

Đột nhiên người lái xe dừng lại, vài sĩ quan cưỡi ngựa dừng lại trước xe, họ mặc quân phục giống Đoạn Kỳ.

Tôi chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Kỳ thì cửa hông bên cạnh đã bị kéo ra, Đoạn Kỳ lôi tôi ra khỏi xe, lực tay anh rất mạnh khiến tôi bị đau.

“Anh rõ ràng đã nói là em chờ anh, em vì cái gì lại đi rồi!” Đoạn Kỳ hét lên hỏi tôi, gân xanh trên thái dương nổi lên, trong mắt cực kỳ tức giận đầy khó hiểu.

Tôi chợt nhận ra, có lẽ Đoạn Kỳ không hận tôi, anh giả vờ hận chỉ là để bảo vệ tôi, anh không tha thứ cho việc tôi ra đi không lời từ biệt nhưng anh vẫn yêu tôi.

 

Loading...