Chạm để tắt
Chạm để tắt

DỖ DÀNH - Chương 14 (HOÀN)

Cập nhật lúc: 2024-07-22 22:54:26
Lượt xem: 801

14

Mặt đần thối ra.

"Chúng ta... ngủ chung sao?"

Tôi do dự nói.

"Chẳng phải trước đây chúng ta vẫn ngủ chung sao?"

Trần Gia Thư tiến một bước về phía tôi.

Tôi lùi lại: "Cái gì, làm sao có thể."

"Nhưng tôi nhớ, tôi vẫn luôn ngủ chung với em, vợ à."

Tôi vừa nghe thấy gì vậy?!

Như có dòng điện từ đầu nổ tung đến chân.

Đầu tôi trống rỗng.

Trần Gia Thư tiến lại gần: "Thẩm Thính, em thật giỏi, nhận năm triệu rồi bỏ rơi tôi."

"Sao anh biết?"

Tôi mở to mắt.

"Không đúng, tôi đâu có nhận!"

Trần Gia Thư cười: "Không nhận?"

"Thật mà, tôi không nhận."

Lúc đó bảo vệ đưa thẻ qua, tôi từ chối.

Không biết vì lý do gì.

Tôi cảm thấy mình không nên nhận.

Nếu không sẽ làm ô uế mọi mối quan hệ và kỷ niệm của chúng tôi.

Trần Gia Thư lại nói: "Dù cô không nhận, cô đưa tôi về nhà, nhưng một ngày cũng không đến thăm tôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-danh/chuong-14-hoan.html.]

Tôi nghe thấy vậy, ngẩng lên nhìn kỹ.

Trong mắt anh ta ngập tràn nước mắt.

Cả khuôn mặt lại trở về vẻ uất ức quen thuộc của Thẩm Tiểu Cẩu.

Là Thẩm Tiểu Cẩu!

Hóa ra anh ta không mất trí nhớ!

"Anh lừa tôi!" Tôi hiểu ra, "Anh đâu có mất trí nhớ! Anh cố tình!"

"Sao nào?" Trần Gia Thư nắm lấy cổ tay tôi, tay kia đặt lên eo tôi, ép sát vào người anh ta.

Lập tức cơ thể tôi và anh ta thân mật không kẽ hở.

...

Người đàn ông gối đầu lên cổ tôi.

Vừa lười biếng vừa đối đầu.

Giọng nói nguy hiểm nhưng thản nhiên: "Vợ à, bị em phát hiện rồi..."

...

Vài giờ sau.

 m thanh trong phòng ngủ cuối cùng cũng ngừng lại.

"Thẩm Thính." Trần Gia Thư ngừng lại, "Vợ à, anh nhớ em lắm."

Nói xong, anh ta cọ đầu vào cổ tôi.

"Em cũng nhớ anh..."

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi: "Thẩm Tiểu Cẩu..."

"Anh đây.

"Tiểu Cẩu đây."

(Toàn văn hoàn)

 

Loading...