Dỗ Dành Trực Nam Ăn Mặn - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:56:38
Lượt xem: 1,764

Sáng hôm sau, tôi cứ tưởng là mình dậy sớm nhất rồi, ai ngờ Lục Huân đã biến mất từ ​​lâu.

Tôi biết anh ấy luôn có thói quen chạy bộ vào buổi sáng.

Hàng ngày sau khi chạy bộ, anh sẽ ghé qua đâu đó mua bữa sáng cho tôi.

Còn tôi thì cứ nằm lỳ trên giường, mỗi ngày đều câu giờ không dậy cho đến giây phút cuối cùng. Sau đó thì Lục Huân thả tôi trên công ty, còn ăn sáng trên xe của anh ấy.

Hiện tôi là sinh viên năm cuối, đang làm thực tập sinh tại một công ty.

Để hoàn thành nhiệm vụ của dì Cố, tôi đặc biệt xin nghỉ phép hẳn một tuần.

Tôi nằm trên ghế sofa được một lúc thì Lục Huân quay lại.

Wow, tất cả đều là món tôi thích nhất. Sữa đậu nành, bột chiên, bánh bao chiên, xíu mại, bánh gạo nếp và cả bánh bao tôm nữa.

"Hôm nay hơi lạnh, mặc thêm áo khoác vào đấy." Anh khoác áo khoác lên người tôi.

“Cảm ơn.” Anh ấy khá tốt bụng.

Nói thật thì tôi thấy hơi lạnh, nhưng cũng không lạnh lắm nên lười dậy đi tìm quần áo.

Một lúc sau, Lục Huân lại đưa cho tôi một chiếc khăn giấy khác: “Ăn xong miệng đầy dầu, dùng giấy lau đi.”

Tôi cầm bánh bao bằng tay trái, cầm xíu mại bằng tay phải: "Không sao đâu. Ăn xong em sẽ lau sạch sẽ mà. Bây giờ em làm gì còn có tay mà cầm giấy đâu."

Một giây tiếp theo, Lục Huân tiến tới lau miệng cho tôi.

Chuyện gì thế này... Nhìn hàng lông mi với cái mũi kia đi, mịa nó, muốn hôn quá...

Hàng lông mi này, chiếc mũi và cái miệng này, thực sự khiến anh rất muốn hôn một cái.

Chết tiệt, ngược lại là tôi quyến rũ anh ấy chứ không phải anh ấy quyến rũ tôi.

Mặc dù trái tim nhỏ bé của tôi đang đập loạn xạ nhưng khuôn mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Lục Huân, chiều nay chúng ta đi mua sắm nhé? Em muốn mua quần áo."

"Được."

Khoảng 4 giờ, chúng tôi có mặt tại quảng trường nổi tiếng nhất khu phố.

Trong đầu tôi hiện tại chỉ còn những suy nghĩ làm thế nào để đạt được cái mục đích kia thôi.

Lục Huân vô cùng tự nhiên mà dắt tôi đến cửa hàng đồ hiệu mà tôi thích nhất.

Tôi chợt nhận ra, anh ấy hiểu tôi còn hơn cả việc tôi biết anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-danh-truc-nam-an-man/phan-4.html.]

Bước vào cửa hàng, nhân viên lập tức nhiệt tình bước về phía chúng tôi: “Xin hỏi anh chị muốn chọn gì?”

Kỹ năng mua sắm của tôi ngay lập tức được kích hoạt: "Gần đây có quần áo mới nào thế?"

Nhân viên cửa hàng giới thiệu cho tôi một số mẫu mã.

Tôi trực tiếp chống cự lại việc phải đưa ra lựa chọn: "Quái vật, giúp em chọn đi."

Lục Huân sửng sốt vài giây: “Anh chọn?”

"Ừ, em tin vào mắt nhìn của anh."

Ồ, thực ra tôi cũng không tin tưởng lắm đâu, tủ quần áo bất hạnh của anh ấy chỉ toàn màu đen hoặc trắng, có ma mới tin anh đấy.

Mặc dù Lục Huân không biết tại sao tôi lại bảo anh chọn, nhưng anh vẫn cẩn thận xem xét: "Lấy hết mẫu mới ra đây."

Tôi nhìn ba hàng quần áo được kéo ra, bắt đầu xem xét tỉ mỉ.

Người đàn ông này khá thông minh đấy chứ, còn biết đường mua đồ mới, biết tôi đang muốn bỏ đồ cũ đi đây mà.

Lục Huân lười biếng đi qua đi lại chọn vài bộ.

Tôi nhìn một bộ thì đỏ tươi, một bộ thì tím lịm trong tay anh, cảm thấy không ổn lắm.

Lại nhìn thấy anh lấy thêm hai chiếc nữa, một bộ thì vàng hoe, bộ còn lại thì xanh lè. Loại phong cách này, có khi ngay cả mẹ tôi cũng không thèm mặc.

Nếu có người mặc đống đồ này, chắc người đó chỉ có thể là anh thôi. Anh không xấu, cũng chưa từng có khái niệm không mặc được đồ, con quái vật này có thể cân đủ thể loại đồ dù có xấu đến đâu đi chăng nữa.

Khoảnh khắc anh đem theo đống quần áo trên tay đến trước mặt tôi, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng đã ch ết.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Huân bình tĩnh nói: "Cái trên tay tôi không muốn, những cái khác tôi lấy hết, đem bọc lại, toàn bộ là size M."

Hả? Trái tim đã ch ết của tôi cuối cùng cũng sống lại rồi, câu nói ngắn ngủi này thật sự đã sưởi ấm cả ngày hôm nay của tôi đó.

Trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên thì Lục Huân đã quẹt thẻ và thanh toán xong rồi.

Trên tay đầy quần áo mới, tôi vui vẻ lên xe.

"Quái huynh, đại ân tình hôm nay ta không có cách nào báo đáp, chi bằng đêm nay ngủ với ngươi để đền đáp nha."

Bàn tay đang thắt dây an toàn của Lục Huân khựng lại, anh hạ mi mắt xuống nhìn tôi: "Tâm Tâm, hai ngày nay em cư xử rất kỳ lạ."

"A? Thật sao? Không có gì lạ đâu." Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi có lỗi.

Từ nhỏ anh đã đối xử với tôi rất tốt, còn tôi bây giờ lại đang ủ mưu chống lại anh ấy,

Không đúng, là mẹ anh âm mưu hại anh mới đúng, tôi cùng lắm cũng chỉ là đồng phạm thôi. Hơn nữa mẹ anh làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi.

Nghĩ như vậy, eo tôi lập tức thẳng lên: “Không có đâu, là anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...