Dỗ Dành Trực Nam Ăn Mặn - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:53:03
Lượt xem: 2,049

Ngày hẹn hò hôm đó tôi không trang điểm. Hẹn hò xong, tôi vẫn còn một kèo nữa, rủ bạn thân đi mua sắm.

Lúc tôi đến thì đối phương vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quên thuộc ngồi cách chúng tôi hai bàn.

Nhìn từ phía sau thật sự rất giống Lục Huân.

"Xin chào, cô là Lương Tâm? Tôi là Chu Kỳ." Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Đối tượng hẹn hò bất đắc dĩ của tôi đã đến. Nhưng nhìn anh ta chẳng giống người đàn ông có sự nghiệp thành công gì cả, giống một con thí tốt thì đúng hơn.

"Xin chào, mời ngồi."

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không có ý định yêu đương”.

Chu Kỳ nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cô Lương, tôi đọc thông tin thì thấy cô năm nay 22 tuổi, tuổi này yêu đương là chuẩn rồi. Nếu chỉ xét về trình độ học vấn thôi cô cũng không xứng với tôi rồi, nhưng tôi lại khá thích cô." 

À, vâng, vâng, ai bảo tôi chỉ là 211.

Giọng tôi lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không thích anh, cũng không có ý định phát triển quan hệ với anh.”

Anh nhíu mày: “Cô Lương, cô không cần phải cảm thấy thấp kém, trình độ học vấn của cô không phản ánh được điều gì đâu."  

“Dù sao sau khi cưới anh, em cũng không cần phải đi làm, chỉ cần ở nhà phục vụ anh là được. Em cũng biết thu nhập hàng tháng của anh hơn mười nghìn mà, dư dả để nuôi em.”

Tôi cười lớn, cảm thấy bản thân chưa bao giờ kiên nhẫn như lúc này. 

Tôi xách túi đứng dậy định rời đi, nhưng lại bị Chu Kỳ nắm lấy cổ tay: "Sao em lại bỏ đi? Anh còn chưa nói xong, em hơi mất lịch sự đấy."

"Xem ra anh cũng không được dạy dỗ tốt lắm, sau này không dạy dỗ được con cái, phải vứt về cho ông bà nuôi thì đúng là nh ục mặt."  

Tôi không thể chịu đựng được nữa các bạn ạ.

"Buông ra." Tôi tát thẳng vào mặt anh ta. 

Chu Kỳ trợn tròn mắt, trên trán nổi gân xanh: "Cô dám đánh tôi? Con kh ốn này." 

Anh ta còn muốn tấn công tôi, nhưng Lục Huân đã giữ tay anh ta lại, ném sang một bên: “Cút.”

Chu Kỳ hung ác trừng mắt nhìn tôi và Lục Huân: “Hắn là ai?”

"Không phải việc của anh."

"Được rồi con khốn này, cô có người yêu rồi mà còn đi hẹn hò."  

Tôi túm lấy Lục Huân đang định đánh hắn: “Đừng để chó điên gào rú làm ảnh hưởng, bình tĩnh chút, đi thôi.”

Lục Huân đá hắn một cái rồi rời đi.

Tôi sờ n.g.ự.c anh, giúp anh hạ hỏa: “Đừng tức giận, không đáng đâu.”

Sau đó, hai người rời đi, trên đường còn ôm hôn thắm thiết, tiếc là bị phá đám, một cái đầu bất dưng xuất hiện trước mặt họ.

Tôi liếc nhìn cô ấy, đẩy Lục Huân ra: "Ninh Ngọc Nhi, nhìn cái gì vậy?"

"Hai người nói cho tôi biết, chuyện đó xảy ra khi nào?"

Tôi nghĩ mình vẫn còn có thể ngụy biện: "Cái gì cơ? Tôi nghe không hiểu."

Ninh Ngọc Nhi bày vẻ mặt như muốn nói: "Tôi tin mấy lời đó của cô sao? Có ngốc mới tin cô." "Lừa người khác thì được, đừng hòng lừa bản công chúa."  

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc kể cho cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện.

Ninh Ngọc Nhi chạm phải ánh mắt của Lục Huân: "Trúc mã ca, không phải, anh rể, anh bắt cóc vợ của tôi, không tính bồi thường gì sao?"

"Tôi sẽ thanh toán hóa đơn ngày hôm nay của cô."

"Thế còn được."

Lục Huân quay lại công ty, tan làm thì đến đón tôi.

Tôi cùng Ngọc Nhi đi mua sắm, trở về đã tay xách nách mang. 

Về đến nhà, tôi kể cho mẹ nghe chuyện hẹn hò, mẹ tôi cũng rất tức giận. 

Vài ngày sau, tôi nghe được một tin rất thú vị: Chu Kỳ bị đánh.

Anh ta bệnh hoạn như vậy, bị đánh cũng đáng, không có gì phải ngạc nhiên cả.

Trò yêu đương vụng trộm của tôi với Lục Huân cũng phát triển cực kỳ thuận lợi.

Lúc đầu có chút không thoải mái, nhưng bây giờ tôi có thể ung dung di chuyển giữa hai gia đình, thỉnh thoảng còn lén hôn với nắm tay Lục Huân.

Thời gian trôi qua nhanh đến mức tôi không ngờ được là đã ba tháng trôi qua, sắp đến sinh nhật lần thứ 23 của tôi rồi.

Ý của bố mẹ tôi và Lục Huân là sinh nhật phải lớn. Vì sinh nhật 3 năm qua đều là thời gian học lẫn xa gia đình nên không có nhiều kỷ niệm. Vậy nên lần này chúng tôi phải bù đắp. 

Có điều trong ba năm đó, không lần nào Lục Huân vắng mặt. Đều đặn vượt qua hàng nghìn cây số để đến trường tặng quà và mua đồ ăn cho tôi.

Phải nói là anh luôn có mặt trong ngày sinh nhật của tôi.

Xem ra hắn ta đã để ý tôi nhiều năm, rõ ràng là tôi quá quyến rũ rồi đi. 

Bố mẹ tôi hầu như mời tất cả các hộ gia đình cùng khu rồi đăng lên vòng bạn bè, ai có thời gian đều có thể đến tham gia. 

Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật, Lục Huân đã bao trọn nhà hàng của khách sạn. Tôi biết gia đình anh có tiền, bản thân anh cũng khá giàu.  

Nhưng có cần phải hoang phí như vậy không? Tôi thề những việc này phó thác cho anh đều khiến tôi rất yên tâm.  

Nhưng ai lại tổ chức sinh nhật tận 58 bàn chứ?

Lục Huân trang phục chỉnh tề hiên ngang đứng ở cửa, nhiệt tình chào đón khách khứa. Ai không biết khéo còn tưởng đang đi đám cưới luôn đấy. 

Để tránh hiểu lầm, tôi đã cố tình lẻn vào phòng tắm nhưng lại bị mẹ bắt gặp rồi kéo lại.

Kết quả là, tôi, Lục Huân, Ngọc Nhi và bố tôi đồng loạt ra cửa đón khách.  

"Tiền bối Tâm Tâm."

Nghe thấy có người gọi mình, tôi ngước lên, buột miệng hô: “Art Brother?” 

Nhận thấy mình lỗ mãng, tôi vội vàng xin lỗi. Sao cái danh xưng này tôi lại có thể tùy tiện hét lên chứ?

Không biết Lục Huân từ lúc nào đã dịch chuyển đến chỗ tôi: "Tâm Tâm, người này là ai?"

Chua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-danh-truc-nam-an-man/phan-10.html.]

Ninh Ngọc Nhi cũng cười nói, đáy mắt tràn đầy trêu chọc: "Đúng đó, Tâm Tâm sư tỷ, đây là ai thế?"

Tôi ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Đây là bạn học cấp dưới của tôi, Tống Ngọc.”

Tống Ngọc ngoan ngoãn chào mọi người: “Chào chú, chào anh, chào người đẹp.”

Lục Huân luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt từ đầu đến cuối đều là vẻ lạnh lùng, thờ ơ. 

Hết rồi, lòng ghen của ai đó sắp bị lật tẩy.

"Tống Ngọc, để anh đưa em lên."

Tống Ngọc níu tay tôi, nói: "Tiền bối, tôi có chuyện muốn nói với chị." Anh ta kéo tôi sang một bên.

Bố tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm, gầm lên: "Cậu kia, buông tay con gái tôi ra."

Vẻ mặt Ninh Ngọc Nhi vô cùng hưng phấn, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Chú, chú đừng sốt ruột, còn có người còn lo hơn chú luôn kìa."

Tôi phóng ánh mắt cảnh cáo cho Ninh Ngọc Nhi, nữ nhân chít tịt này.

Tôi liếc nhìn Lục Huân, hỏi Tống Ngọc: "Có chuyện gì thế?"

Tống Ngọc ngượng ngùng cúi đầu: “Tâm Tâm tiền bối Tâm Tâm, em thích chị.”

"Tống Ngọc, cậu xứng đáng có được người tốt hơn, chúng ta không hợp."

Tống Ngọc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tôi: “Em xin lỗi, yêu chị là em sai, nhưng mà... chúng ta ôm nhau một cái được không?" 

Vừa dứt lời, Lục Huân đã bế hắn lên từ phía sau: “Giữ cái đầu cậu lại.” 

Người đàn ông này cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế? 

Tôi khoác tay Lục Huân cùng nhậl tiệc, anh còn cơ hội ghé vào tai tôi nhả bốn chữ: “Rất muốn hôn em.”

Tôi đỏ mặt, lẽo đẽo theo anh vào phòng chờ.

Lục Huân ấn tôi xuống bàn, nghiêng người hôn ngấu nghiến.

Trong đầu đã đếm hết bảng chữ cái tiếng Anh tận 5 lần, nhưng đối phương vẫn không có ý định thả tôi đi.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, không biết bao nhiêu ánh mắt đã giao nhau. 

Tôi vội đẩy anh ra.

Thoáng một lúc, không ai lên tiếng.

Dì Cố là người phản ứng đầu tiên: “Hai đứa tiếp tục đi, chúng ta đi trước.”

Mẹ tôi nhắc lại: “Mẹ còn nghĩ muộn rồi mà còn chưa ra gặp ai, thì ra là đang công tác. Cứ tiếp tục đi, đừng lo cho chúng ta."

Bố tôi còn muốn nói gì đó nhưng đã bị mẹ tôi bịt miệng rồi kéo ông ấy đi.

Yêu đương vụng trộm, hết giấu nổi rồi...

Vòng bạn bè của Lục Huân chính thức công khai tôi.

Bạn bè của Lục Huân đều ghen tị: [Hóa ra cô ấy không phải chị gái tôi mà là chị dâu tôi.]

[Tôi nói mà, hôm đó anh Lục sốt ruột như vậy cũng có nguyên do cả.]

[Anh Huân, anh thực sự đã phản bội em, anh đã hứa sẽ độc thân đến hết đời, nhưng anh thật may mắn vì tìm được em gái nuôi của em.]

Vòng bạn bè của tôi cũng đang ngóng chờ Lục Huân. 

[Vợ tôi sắp làm vợ người khác rồi, nếu anh ta đối xử tệ với em, tôi sẽ là người đầu tiên bóp cổ anh ta.]

[Chúc mừng Tâm Tâm sư tỷ, nhất định phải vui vẻ, nếu không ta sẽ không buông tha hắn.]

[Tất cả đại mỹ nhân trong ký túc xá của chúng tôi đều có tâm ý riêng, nhưng chúng tôi luôn support thuyền này hết mình, 626 muôn năm!]

May mắn là, cho dù chúng tôi yêu đương bị bại lộ, mẹ tôi với dì Cố đều không thúc ép chuyện kết hôn, thi thoảng chỉ nhắc nhở mà thôi.

Nhưng chỉ chúng tôi biết hai đứa vui vẻ đến mức mỗi ngày đều cười đến tận mang tai.

Dì Cô chỉ hận không thể truyền lại cho tôi tất cả tín vật của gia đình, thỉnh thoảng mỗi ngày một lần lại kiếm cớ dắt tôi đi mua nhẫn, vòng tay, hoa tai.

Chưa đầy nửa năm, tôi đã có được hai ngăn vàng.

Tôi và Lục Huân đang đi dạo trong quảng trường, mọi người đều nhìn chúng tôi với vẻ mặt biết tỏng như: Hai đứa này kiểu gì cũng sẽ về bên nhau.

Người hạnh phúc nhất trong số họ có lẽ là dì Tống.

Tôi từng hỏi Lục Huân anh ấy yêu tôi từ khi nào, nhưng người đàn ông này lại im lặng giấu kín.

Ngoại truyện:

Hai năm sau khi kết hôn với Lục Huân, tôi có hỷ.

Địa vị gia đình của tôi vốn đã cao rồi, sau khi mang thai lại còn khủng bố hơn, trực tiếp được phong thành linh vật.

Tôi thường ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những con ch.ó hoang trong quảng trường thích lăn lộn trên bãi cỏ.

Tôi cũng muốn nuôi một chú chó, tốt nhất là giống Samoyed.

Tôi hỏi Lục Huân: “Chồng ơi, kiếp sau anh có thể làm chó của em được không?”

"Được."

"Ngày hôm sau em sẽ đưa anh đi triệt giống."

Tôi thấy mí mắt Lục Huân giật giật, anh nói tiếp:

"Được rồi được rồi, triệt giống thì triệt giống, nhưng phải đồng ý một chuyện, anh sẽ không bao giờ buông tha em." 

"Có thể."

Mẹ tôi lo tôi khi mang thai sẽ trở nên ngốc nghếch, khuyên Lục Huân mỗi ngày dành nhiều thời gian cho tôi hơn.  

Đến ngày được đẩy vào phòng sinh, gia đình hai bên đều đứng chờ ở ngoài.

Bác sĩ đột nhiên đến bàn mổ nói với tôi: "Cô cố gắng nhắn cho chồng cô một câu, bảo anh ấy đừng khóc nữa. Anh ta đau lòng đến nỗi hai chân run như cầy sấy. Chúng tôi sợ sau cô sẽ đến lượt anh ta đưa vào phòng cấp cứu đấy." 

Sau khi sinh em bé, tôi mới biết Lục Huân trong thời gian nằm viện đã rất nổi tiếng, mỗi ngày đều có y tá đến thăm.

Mẹ tròn con vuông, một bé gái nặng 7 cân, rất khỏe mạnh.

Gia đình ba người chúng tôi, nhất định sẽ hạnh phúc.

-The end-

Bình luận

0 bình luận

    Loading...