Dỗ dành chú nhỏ - Chương 1+2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:31:30
Lượt xem: 462

Chương 1:

Hôm nay là ngày thứ 250 trong quá trình thực hiệm nhiệm vụ “cố chấp theo đuổi” của tôi.

Trời mưa to như trút nước, nhiều người không mang theo ô nên đã bị mắc kẹt dưới tòa nhà giảng đường.

Trong số đó có Tạ Tư Thanh.

Tôi chỉ cảm thấy ông trời đã cho tôi cơ hội.

Lập tức bung ô đi đến bên cạnh anh ấy, lông mày và mắt không giấu được niềm vui sướng.

"Bạn Tạ, tôi mang ô đây, bạn định đi đâu tôi đưa bạn đi."

Tạ Tư Thanh thản nhiên giữ khoảng cách với tôi, xa cách và lạnh lùng.

"Xin lỗi, phiền bạn cách xa tôi một chút."

"Tôi không quen người lạ lại gần tôi như vậy, càng không quen việc dùng chung ô với người khác."

Tôi nhỏ giọng "À?" một tiếng, có chút xấu hổ.

Tạ Tư Thanh có bệnh sạch sẽ, chắc chắn sẽ không để mình bị ướt mưa về nhà.

Tôi đứng xa anh ấy hơn một chút, đưa ô trong tay ra.

"Vậy... vậy thì tôi cho bạn mượn đấy."

Tạ Tư Thanh ngẩng đầu lên.

Tôi vội vàng giải thích, lúng túng nói:

"Tôi không cùng bạn che ô đâu."

"Ký túc xá của tôi ở gần đây lắm, chạy về cũng không sao, cơ bản là không bị ướt."

Cơn mưa bên ngoài dần trở thành mưa bão, như đang phủ nhận lời tôi nói.

Tạ Tư Thanh nhìn chiếc ô, giọng nói lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc:

"Tại sao?"

Tôi nở một nụ cười nhỏ, giọng điệu vui vẻ:

"Vì tôi thích bạn mà."

Vì tôi muốn về nhà, đồ ngốc.

Mức độ thiện cảm của Tạ Tư Thanh đã dừng lại ở 89% quá lâu, không có tiến triển khiến tôi không khỏi lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-danh-chu-nho/chuong-12.html.]

Anh ấy đã quen với lời tỏ tình của tôi.

Nhưng khi quay đầu nhận lấy ô, tôi lại chú ý thấy đôi tai anh ấy hiếm khi ửng đỏ một chút.

"Cảm ơn."

Chương 2:

Nhưng trước khi anh ấy rời đi với chiếc ô, Đào Thanh Nhiên ôm sách bước ra từ đám đông.

Cô lo lắng nhìn trời bên ngoài, rồi cẩn thận kéo tay áo của anh ấy.

"Sĩ Thanh... có thể tiện thể đưa tôi về ký túc xá không?"

Tạ Tư Thanh đối xử với người tình cũ và người khác hoàn toàn không giống nhau.

Anh ấy cởi áo khoác, nhẹ nhàng nhíu mày.

Không cho phép từ chối, anh khoác lên vai Đào Thanh Nhiên.

"Sao mặc ít thế này?"

Khác hẳn với sự thờ ơ vừa rồi, giọng anh ấy thêm phần cảm xúc.

Sau đó anh nhanh chóng bung ô, ôm Đào Thanh Nhiên đi vào mưa.

Hoàn toàn quên mất tôi đang đứng ngớ ngẩn bên cạnh.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người họ.

Tạ Tư Thanh nghiêng phần lớn chiếc ô về phía cô gái, vai anh ướt sũng nhưng anh không hề bận tâm.

Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Để phòng trường hợp đồ ăn ngoài ký túc xá bị lấy mất, tôi hít một hơi sâu rồi lao thẳng vào mưa.

Lúc đó, Tạ Tư Thanh bỗng nhiên quay đầu lại, như thể cuối cùng cũng nhớ ra tôi.

Không ngờ, tôi chạm phải ánh mắt ngỡ ngàng của anh ấy.

Anh ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng tôi không chờ anh.

Tôi không dừng lại mà quay lưng chạy về ký túc xá theo hướng ngược lại.

【Đinh! Mức độ thiện cảm tăng lên 90%!】

Yeah!!

Tôi sắp được về nhà rồi!!

Bình luận

1 bình luận

  • Móa tra nam hệ thống chửi đúng thật, 10đ ko nhưng

    Judelia 6 ngày trước · Trả lời

Loading...