Dỗ chàng - 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:04:31
Lượt xem: 947

Ta an tâm, đang chuẩn bị lui về phía sau. Xe ngựa leo lên đá, nặng nề lắc lư.

Ta bất ngờ không kịp đề phòng nhào về phía trước, trực tiếp hôn lên mặt An Tế.

Ta: "......”

An Tế: "......”

Ta lập tức ngồi xuống, da mặt có chút nóng lên, nhưng vẫn ra vẻ trấn định: "À... xin lỗi.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ, vị thật ngon.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của An Tế, cũng không có can đảm nhìn vào.

……

Sau đó việc này, được chúng ta ngầm hiểu mà bỏ qua.

19

Ta theo An Tế đến hoàng cung Tây Xuyên.

Hắn bảo ta ở trong điện chờ, hắn đi lấy Ngân Diệp Cẩm cho ta.

Ta ngồi trên chiếc giường gỗ lim mềm mại, hai chân không ngừng rung,

Có chút sốt ruột.

……

Đợi một hồi lâu, An Tế còn chưa trở lại, ta đứng lên đi vài bước.

Còn chưa tới trước mặt, An Tế liền đi ra.

Sắc mặt hắn âm trầm.

Lúc nhìn thấy ta, theo bản năng nghiêng đầu.

Hắn đang trốn ta?

Ta: "Ngân Diệp Cẩm đâu?”

Phụ tá bên cạnh hắn gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh: "Liễu cô nương...... Ngân Diệp Cẩm......”

Ta túm lấy cổ áo hắn: "Ngân Diệp Cẩm đâu?”

“Hết rồi......”

“Ngươi nói là là hết rồi!?”

Ta nhìn về phía An Tế: "Ngài muốn nuốt lời?”

Hắn còn chưa nói chuyện, phụ tá lại nóng nảy: “Liễu cô nương, chuyện này không liên quan đến điện hạ của chúng ta! Năm trước bệ hạ bị phong hàn, thân thể không thoải mái, dưới đại điện nghe nói quý phủ điện hạ của chúng ta có một gốc Ngân Diệp Cẩm, là thánh dược hiếm có. Ngài liền lấy Ngân Diệp Cẩm......”

Ta không thể tưởng tượng nổi lui về phía sau một bước: "Phong hàn......”

Phong hàn cần gì phải có Ngân Diệp Cẩm!?

Đầu óc ta hỗn loạn, lảo đảo đi ra ngoài cửa: "Ta đi cướp về.”

An Tế kéo cánh tay của ta: "Liễu Âm......”

Ta hất tay hắn ra: "Đừng cản ta.”

Giọng An Tế phập phồng: "Ngân Diệp Cẩm đã sớm bị bọn họ huỷ hoại! Ngươi đừng nóng vội, ta sẽ nghĩ cách!”

Phụ tá thấy vậy sốt ruột, cũng thử mở miệng: "Liễu cô nương, xin hỏi sư phụ cô rốt cuộc trúng độc gì? Tại hạ cũng hiểu thuật Kỳ Hoàng, nói không chừng có thể nghĩ ra cách cứu mạng khác.”

Giọng ta có chút nghẹn ngào, chậm rãi hồi lâu mới mở miệng: "Nghe nói, tên là Tam Hàm Xuân.”

“Cái gì?”!

Phụ tá kinh hãi: "Làm sao có thể?”

Ta sửng sốt một chút: "Sao lại không thể?”

Phụ tá nói: "Tam Hàm Xuân là thiên hạ chí độc, không có thuốc nào cứu được, cho dù là Ngân Diệp Cẩm cũng vô ích!"

Ta nhìn hắn một cách khó tin.

Hắn còn nói: "Hơn nữa... người trúng độc nhiều nhất chỉ sống được một tháng..."

Trước khi hắn nói xong, ta đã lảo đảo chạy ra khỏi cửa.

Cách ta xuống núi đã hơn một năm.

Nếu đúng như lời hắn nói, vậy sư phụ ta......

20

Ta phi ngựa không dừng trở lại Huyền Vũ Sơn.

Có một ngôi nhà nhỏ ở lưng chừng núi, hoa cỏ cây cối trước nhà đều rất quen thuộc.

Ta đứng ở cửa nhà, vừa lúc có người đẩy ra.

Sư nương từ bên trong đi ra, chỉ một năm nhưng trông già đi mười tuổi.

Nàng thấy ta, cái nia trong tay rơi xuống đất.

“Âm Nhi, con làm sao......”

Ta run rẩy hỏi: "Sư nương, sư phụ con đâu?”

Sư nương nhìn ta, hồi lâu sau thở dài, vào nhà thay y phục: "Đi theo ta.”

Nàng đưa ta đến một ngôi mộ. Trên phần mộ không có cỏ dại gì, nhìn ra là được chăm sóc cẩn thận.

Sư nương nói: "Sư phụ sợ con nhất thời không tiếp nhận được, mới bịa ra cái cớ lừa con rời núi..."

Ta quỳ gối trước mộ sư phụ, cung kính kính lạy ba cái.

Đó là những gì ta nợ người suốt một năm.

……

Ta ở Huyền Vũ Sơn một tháng, một tháng sau ta từ biệt sư nương, lưng đeo đao sư phụ để lại cho ta xuống núi.

Trên đường, ta trừng phạt cái ác và phát huy cái thiện, danh tiếng của ta cũng càng ngày càng vang.

Ta không đi tìm An Tế nữa, nhưng vẫn có nghe thấy tin tức của hắn.

Nghe nói, An Tế dựa vào một tấm bản đồ biên phòng Đông Lâm chen vào triều đường, địa vị ngang bằng với đại điện hạ.

Lại nghe nói, An Tế cao minh, rất biết lung lạc nhân tâm, trên triều đình lăn lộn như cá gặp nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-chang/7-end.html.]

Nửa năm sau.

Nơi rèn vũ khí riêng của Hoàng thân đã bị An Tế và quân của hắn chiếm giữ.

Hắn tiễn đại ca của mình đi bằng một ly rượu độc.

……

Về sau nữa, nghe nói An Tế được phong thái tử.

Hôm đó, ta đang uống trà trong một quán trà ở Lâm gia.

Bàn bên cạnh có mấy người trong giang hồ ngồi.

“Nghe nói chưa? Đông Lâm mất bản đồ biên phòng, tân đế giận dữ, bỏ ra một số tiền lớn thuê sát thủ đệ nhất thiên hạ đến ám sát thái tử Tây Xuyên chúng ta.”

“Thiên hạ đệ nhất sát thủ sao? Hắn chưa bao giờ thất thủ!”

“Đúng vậy! Lần này sợ là Thái tử chúng ta lành ít dữ nhiều!”

……

Bọn họ vừa uống trà vừa thổn thức.

Ta giật mình sửng sốt hồi lâu, lại vô ý thức bóp nát chén trà trong tay.

“Này! Ngươi phải bồi thường tiền!” Chủ quán trà gọi ta một tiếng.

Ta vội vàng hoàn hồn, từ trong n.g.ự.c móc ra một miếng bạc: "Không cần thối.”

Ta cầm đao, vào hoàng thành Tây Xuyên.

21

Thủ vệ hoàng cung không nghiêm, ta không cần tốn nhiều sức đã chạy được vào tẩm cung của An Tế.

Trong cung rất an tĩnh, ta ở trên nóc thư phòng, nhìn thấy An Tế.

Vẫn c..hưa chết.

Tay và chân cũng còn đủ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị tìm một chỗ ẩn nấp, lòng bàn chân trượt một cái, cả người không thể khống chế ngã xuống.

Mái ngói bị ta làm vỡ, ta rơi vào trước thư án của An Tế.

Ta: "......”

Chuyện gì vậy trời!

Ta từ dưới đất đứng lên, ho khan một tiếng đang muốn giải thích, lại thấy người trước mắt này đang nhìn ta mỉm cười

Ta sửng sốt một chút, hắn cười cái gì?

Lòng bàn chân ta có gì đó không ổn, ta giơ chân lên nhìn thì trán giật giật.

"Ngài đổ dầu lên mái nhà à?"

An Tế không nói, xem như ngầm thừa nhận.

Ta đã nói mà!

Khinh công của ta làm sao có thể thấp đến mức như vậy!

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, ta ngẩng đầu nhìn về phía An Tế: "Không phải...... Tin tức đệ nhất sát thủ muốn ám sát ngài cũng là ngài tung ra chứ?”

An Tế: "Đã lâu không gặp, nàng đã trở nên thông minh.”

Ta đỡ trán: "Ngài muốn làm gì?”

An Tế đứng dậy đi tới trước mặt ta: "Đã lâu không gặp, có chút nhớ nàng.”

Ta: "...?”

Ta chớp chớp mắt, sau đó nhìn hắn từ trên xuống suói "Ngài là An Tế sao? Ngài là ai? Ngài giấu An Tế ở đâu???”

An Tế: "......”

Đối với chuyện bị hắn lừa gạt, ta vẫn có chút khó chịu.

Ta bĩu môi, xoay người muốn đi.

An Tế bước nhanh tới trước mặt ta: "Nàng tức giận sao?”

Ta phớt lờ hắn.

Hắn: "Nàng giận ta à?"

Ta tiếp tục đi, vẫn không để ý tới hắn.

Hắn nắm lấy tay ta.

“Vậy lần này đến lượt ta dỗ nàng.”

-----

(--END--)

 

Sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi nóng lòng muốn đưa đứa con gái ngoài giá thú của mình về nhà.

“Không lẽ chị không biết con gái ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế sao?”

Tôi gật đầu không phản bác mà nhìn em trai tôi.

Em trai tôi hút một điếu thuốc và cười khẩy:

“Nếu đứa con gái ngoài giá thú đó c..hết thì sao?”

-----

1

Trong đám tang mẹ tôi, người khóc buồn nhất chính là ba tôi.

Ông ta quỳ xuống đất trấn an tôi và em trai trong nước mắt nước mũi.

"Từ nay về sau ba sẽ là chỗ dựa của các con. Ba thề cả đời này ba sẽ không bao giờ kết hôn nữa."

"Các con là những người thân yêu nhất của ba, ba sẽ vì các con mà điều hành công ty thật tốt, để các con không phải lo lắng."

Những vị khách có mặt sau khi nghe điều này không khỏi vỗ tay tán thưởng sự “chân thành” của ba tôi.

Tuy nhiên, sau khi hứa hẹn, ông ta biến mất trong một tháng. Khi gặp lại, ba tôi nóng lòng muốn đưa đứa con gái ngoài giá thú của mình đến tận cửa nhà chúng tôi.

Những lời thề trong đám tang đã trở thành một trò đùa.

Theo dõi tiếp bằng cách search NGƯỜI CHA KHỐN NẠN tại Monkeyd (đã full)

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...