Dỗ chàng - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:28:45
Lượt xem: 993

An Tế từ phòng sát vách đẩy cửa đi ra, cũng không nhìn ta một cái, đi ra khỏi viện.

Ta nhìn bóng lưng hắn, không khỏi thở dài.

Ôi trời!

Phải dỗ người!

12

Nhưng ta trời sinh không phải kiểu đi dỗ người, thật sự không có cách, ta tìm tới Hạ Cửu Nương lừng lẫy nổi danh ở kinh thành.

Nghe nói, nàng dỗ người rất tốt.

Nàng cười dịu dàng nhận bạc của ta, sau đó hỏi ta: "Muốn dỗ ai?”

Ta suy nghĩ một chút: "Một nam nhân.”

Nàng ơ một tiếng: "Ngươi đây là muốn lấy lòng hắn?”

Ta: "...?

Cảm giác không đúng lắm, lại cảm giác không kém nhiều lắm.

Ta gật đầu: "Là ý này.”

Hạ Cửu Nương lắc quạt tròn: "Nam nhân đều giống nhau, ngươi nghe ta, bảo đảm ngươi dỗ một cái là được.”

Ta mừng rỡ: "Xin chỉ giáo.”

Hạ Cửu Nương nhướng mày lá liễu, chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên, muốn bắt được trái tim nam nhân, phải bắt được dạ dày nam nhân trước.”

……

Buổi tối hôm đó, ta liền làm rối tung phòng bếp của quý phủ.

Sau khi trở về, sắc mặt An Tế càng đen.

Ta thừa tự tin đồ ăn cho hắn: "Nếm thử nào?”

An Tế nhìn Tứ Hỉ Hoàn trong đĩa ta bưng tới, trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, hắn hỏi ta: "Ngươi muốn độc c..hết ta, còn trắng trợn như vậy?"

Ta: "......”

Ta còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng đột nhiên bị nha hoàn đi ngang qua đụng một cái.

Tứ Hỉ Hoàn trong đĩa rơi ra, lòng ta đau như d.a.o cắt.

Dù sao ta cũng tốn mấy canh giờ mới làm ra.

Chó Đại Hoàng ở cửa nhìn thấy, chạy tới ngậm Tứ Hỉ Hoàn tha đi.

Đi chưa được mấy bước, thân thể nó cứng đờ, ngã thẳng xuống đất.

An Tế: "......”

Ta: "......”

Nha hoàn hoảng sợ, vội vàng đi lên xem xét: "này! Ai cho Đại Hoàng uống thuốc chuột! Thật ác tâm!”

An Tế nhẹ nhàng nhìn ta một cái.

“...... Thì ra, ngươi thật muốn độc c..hết ta.”

“Không!”

Ta giật giật khóe miệng: "Ngài hãy nghe ta giải thích.”

13

Tôi tỏ ra bất lực trước mặt Hà Cửu Nương: “Không có tác dụng.”

Hạ Cửu Nương nhíu mày: "Sao lại không có tác dụng?”

Ta: "Hắn nói ta đầu độc hắn."

Hạ Cửu Nương: "......”

Nàng vẫy quạt tròn vài cái, sau đó nở nụ cười: "Vậy tiến hành bước thứ hai.”

Ta ngẩng đầu: "Hả?”

Hạ Cửu Nương: "Bước thứ hai”

Nàng dùng quạt tròn hất cằm ta: "Dùng khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đi.”

……

Hạ Cửu Nương thay y phục cho ta, còn trang điểm cho ta.

Ta nhìn mình trong gương, khóe miệng giật giật: "Cái này cùng khỏa thân chạy bộ có gì khác nhau?"

Hạ Cửu Nương cẩn thận suy nghĩ một chút: "Hiệu quả không tốt bằng k.h.o.ả t.h.â.n chạy bộ.”

Ta liếc mắt xem thường, đang chuẩn bị thay y phục, ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng ồn ào.

Ta tò mò ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy hai bên đường Chu Tước đầy người, dân chúng kiễng chân nhìn quanh.

Một chiếc xe tù chậm rãi chạy tới, dân chúng chỉ trỏ, thanh âm tiếp theo ồn ào hẳn lên.

Ta chăm chú nhìn, người trong xe tù kia, có chút quen mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-chang/5.html.]

Hạ Cửu Nương cũng nhìn thoáng qua: "Ơ, đây không phải Giang An Vương sao?

Là một vương gia?

Ta lại nhìn hắn một cái, chậc, không phải quen mắt sao? Đây không phải là tên hỗn đản thiếu chút nữa chà đạp An Tế sao?

Hạ Cửu Nương nói: "Không biết hắn ăn gan gì, cấu kết với kẻ thù bên ngoài, lần này thì tốt rồi, bị lưu đày.”

Ta cảm thấy, việc này e là có liên quan đến An Tế.

Hạ Cửu Nương đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống: "Không phải ngươi muốn cởi y phục sao?”

Ta mặc phục lại, vội vàng nói: "Không cởi.”

Phải nhanh chóng dỗ dành cho An Tế tốt, nếu không người kế tiếp ngồi ở trong xe tù có thể chính là ta.

14

Lúc ta hồi phủ, vừa lúc An Tế từ bên ngoài trở về, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.

Ta gọi hắn một tiếng: "Điện hạ!”

An Tế ngẩng đầu nhìn ta, sau đó...... ngây ngẩn cả người.

Trong lòng ta lộp bộp.

Sẽ không dọa hắn chứ?

An Tế cau mày nhìn ta nửa ngày, sau đó mở miệng: "Ngươi rốt cuộc...... đang làm cái gì?

Ta sửng sốt, theo bản năng đỡ tua rua trên đầu: "Không đẹp sao?”

Có lẽ là động tác của ta quá mạnh, sa mỏng trên tay áo cùng tua rua móc vào nhau.

“Tại sao?”

Ta nghiêng đầu, tư thế quỷ dị kéo dài nửa ngày.

Tóc lại bị vướng.

An Tế: "......”

Hắn bối rối nhìn ta một cái rồi quay người đi vào phủ: "Còn không mau vào.”

……

Ta ngồi ở trên ghế, để An Tế gỡ tóc và trang sức giúp.

Hắn cách ta rất gần, gần đến nỗi khoang mũi ta đều tràn ngập Tô Hợp Hương trên người hắn.

“Giải thích.” Giọng hắn vẫn lãnh đạm như trước.

Ta ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: "Cái đó... ta đang dỗ ngài.”

Hắn không nghe thấy: "Lớn tiếng một chút.”

Ta hít một hơi thật sâu, sau đó chính trực nói: "Ta nói, ta đang dỗ dành ngài!”

Tiểu nha hoàn đi qua cửa thiếu chút nữa làm đổ chậu trong tay.

Nàng nhìn vào bên trong một cách ngạc nhiên, và sau đó vội vã chạy đi.

Động tác của An Tế dừng lại, nửa ngày không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ta chờ đến nóng nảy, đang muốn mở miệng hỏi hắn,

Ngoài cửa đột có tiếng cười sang sảng của nam tử.

“An huynh, tiểu đệ không mời tự tới, xin thứ lỗi!” Người tới rất nhanh liền bước vào viện.

Ta vội vàng đứng dậy, cúi đầu đứng ở một bên.

Sắc mặt An Tế nhanh chóng thay đổi, trong phút chốc cảm thấy như một cơn gió xuân.

“Tô huynh.”

……

Hai người bọn họ ở trước mặt ta hàn huyên, ta yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại, chuẩn bị rút lui.

Chân vừa động một chút, chợt nghe nam tử kia khẽ "A" một tiếng: “Vị cô nương này......”

Ta sửng sốt một chút.

“... Kiểu tóc thật kỳ lạ.”

Ta khó chịu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong mắt hắn hiện lên một chút kinh ngạc: "Thật đẹp!”

Hắn lướt qua An Tế muốn tới nói chuyện với ta.

An Tế vốn bất động lúc này lại nhúc nhích.

Hắn mặt không biểu tình chắn trước mặt ta: "Tô huynh, hạ nhân thô bỉ, khó coi.”

Hắn nghiêng đầu thấp giọng: "Còn không mau lui ra.”

Ta nắm lấy cơ hội, nhanh chóng chuồn mất.

Sau khi chạy ra ngoài, ta đột nhiên phát hiện.

An Tế vừa rồi, hình như là đang che chở ta.

Cảm giác này...... thật là mới lạ.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...