Độ Ấy Xuân Về Ta Gặp Chàng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:45:31
Lượt xem: 64

“Không được chạm vào hắn!” Ta nhảy xuống ngựa, loạng choạng nhặt  một thanh đao còn dính máu, thanh đao nặng đến mức tay ta không nhịn được mà run lẩy bẩy.

Ta nhận ra hắn, Vương tướng quân, thuộc hạ trung thành của thái tử, lúc này, hắn đang chĩa kiếm vào Lâu Doãn, rõ ràng Lâu Doãn đang bị thương nặng, nửa quỳ trên mặt đất, n.g.ự.c phập phồng, nhìn thấy ta thì liền sững người. 

"Ngươi là ai?”

Tôi từ từ đến gần họ, đến gần mới nhận ra phía sau Lâu Doãn là một vách núi, nước bên dưới vách núi chảy xiết đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Ai cho ngươi tới?” 

Giọng Lâu Doãn khàn đặc lại lo lắng, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy hắn nói bằng giọng như vậy.

Ta cẩn thận tiến lại gần họ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng mà cười hắn: “Ta đến để bảo vệ người!” 

Lâu Doãn tức đến bật cười, thấp giọng chửi rủa gì đó, hẳn là phương ngữ Nam Cương, ta nghe không rõ.

“Trông ngươi không giống người Nam Cương.” 

Ánh mắt Vương tướng quân đầy thăm dò.

"Ta giống mẹ ngươi đó.” 

Trên đường tới đây, tấm mạng che mặt của ta đã bị bay mất, may mắn thay lúc này trời tối, thêm việc Vương tướng quân không quen biết ta cho nên không phát hiện ra thân phận của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-ay-xuan-ve-ta-gap-chang/chuong-10.html.]

“Đúng là một đôi tiện nhân cứng mồm,” quả nhiên hắn bị chọc giận, vẻ mặt hắn trở nên nham hiểm, “Bản tướng quân sẽ tiễn các ngươi lên đường cùng nhau!” 

Hắn giơ kiếm định đ.â.m về phía bọn ta, nhưng bị Lâu Doãn c.h.é.m gãy, ba chiếc phi tiêu bạc bất thình lình cắm vào vào người hắn, hắn phun ra một ngụm máu, ném thanh kiếm gãy đi, đánh về phía Lâu Doãn khiến Lâu Doãn phải lùi lại vài bước, trong nháy mắt, ta lao tới định kéo hắn lại nhưng chỉ bắt được một mảnh y phục của Lâu Doãn.

“Lâu…” Cổ họng ta như bị nhét đầy bông, ta ngơ người.

Không, không, không sao đâu, hắn lợi hại thế cơ mà.

"Lâu Doãn! Lâu Doãn! A Tác Đồ La——" Không có ai đáp lại ta cả.

Tên họ Vương kia ngã lăn ra đất cười lớn, ta nằm bên mép vách đá, tức giận, căm uất tới nỗi phun ra một búng máu.

"Hắn c.h.ế.t rồi! Hahahahahahahahaha-" Toàn thân ta bắt đầu run lên, ta muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, ta nhặt một thanh trường đao lên, đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, tiếng cười ghê tởm kia đột ngột im bặt.

Dưới vách đá là tiếng nước thét gào, sau khi g.i.ế.t hắn xong, ta nhấc vạt váy, không chút do dự mà nhảy xuống.

Ta muốn bảo vệ chàng.

Bất kể chàng ở nơi nào, dù đang sống hay đã c.h.ế.t.

 

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...