Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Định Mệnh Của Nữ Nhân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:43:10
Lượt xem: 29

"Thì ra là thế, thì ra là thế!"

 

Cha ta kích động đứng dậy.

 

Ông ta bắt lấy cánh tay ta, nâng ta dậy.

 

"Nhàn nhi, cha đang có một chuyện phiền lòng, không biết con có nguyện lòng thay cha giải quyết hay không."

 

"Chuyện tang sự của nương ta..." - Ta muốn nói lại thôi.

 

Ông ta vung tay "Chuyện đó thì có là gì đâu chứ! Chỉ cần con thay cha lo liệu chuyện này xong, quan tài, tu sĩ, đèn chong, cha sẽ sai người sắm đủ."

 

Cứ như vậy, ta và con trai độc nhất sắp ch/ết đến nơi của Trường Bình Hầu - Thích Trường Lan đính hôn, ta từ đó trở thành vị hôn thê của hắn. 

 

Cha ta rất biết tận dụng thời cơ.

 

Ta nhanh chóng được đưa đến phủ của Trường Bình Hầu, cùng thiếu niên trẻ tuổi đang hấp hối kia ở chung một phòng.

 

Thấy chưa, đối diện với quyền thế, quy củ phép tắc của nữ nhân cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

 

Cha ta trước kia lúc nào cũng treo mấy từ "đức hạnh của nữ nhân" lên đầu mồm, suốt ngày dạy bảo ta và đích tỷ.

 

Nhưng chỉ vì một câu nói của Trường Bình Hầu, ông ta đã không nhiều lời đưa ta vào phủ.

 

Ta nắm lấy tay của thiếu niên mặt mày trắng bệch kia.

 

Thật ra độ kiếp cũng không cần tiếp xúc thân thể.

 

Nhưng ta chưa từng chạm qua nam nhân, hôm nay tranh thủ sờ soạng một phen, cũng xem như là một cách thức để chống lại quyền uy của cha ta.

 

Hắn mở mắt yếu ớt nhìn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-menh-cua-nu-nhan/chuong-2.html.]

 

"Ngươi... chính là tiên nữ đến để cứu ta sao?"

 

Ta đột nhiên rất muốn bật cười.

 

Ta đã từng thấy vẻ kiêu ngạo, bất trị của hắn khi trở về từ chiến trường. Nghe nói hắn rất dũng mãnh, là nhân tài hiếm thấy. Nhưng giờ đây, chỉ để giữ lấy mạng sống của mình, hắn lại tin vào chuyện như thế này, còn giả vờ ngốc nghếch để lấy lòng ta.

 

Ta cúi đầu: "Tướng quân chính là phu quân tương lai của thiếp. Thiếp vô dụng, chỉ có thể cầu nguyện cho phu quân bình an."

 

Chỉ có như vậy, nương mới có chỗ an nghỉ.

 

Hắn nắm lấy tay ta, hỏi: "Nàng tên gì?"

 

"Ta tên là A Nhàn."

 

"Nhàn nương, nếu ta có thể toàn mạng, sống sót, ta nhất định sẽ không phụ lòng nàng."

 

Những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai ta, cho đến khi bị trói tay chân ném xuống nước, ta nghĩ, ai, đúng là gạt người mà.

 

4.

 

Sau khi được ta độ kiếp, Thích Trường Lan quả nhiên bình phục lại một cách thần kỳ.

 

Nhưng trên gương mặt mềm non của ta lại mọc ra một nốt ruồi vừa to vừa đen.

 

Từ đó, người trong kinh thành đều gọi ta là nữ nhân xấu xí.

 

Thích Trường Lan cũng không chê bai ta, cả ngày đưa đủ thứ đồ đến cho ta.

 

Hắn đi đâu cũng nói với mọi người: "Nếu không có nàng ấy, ta đã c.h.ế.t rồi. Mặc dù tướng mạo bây giờ bị tổn hại đôi chút, nhưng nếu ta ghét bỏ nàng ấy, thì có khác gì súc vật đâu chứ."

 

Mọi người đều ca tụng câu chuyện này, vô số thiếu nữ cực kỳ ghen tị với vận may của ta.

Loading...