Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐỊNH KIẾN CỦA GIÁO VIÊN HƯỚNG DẪN - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:29:54
Lượt xem: 98

Trần Duệ không giành được hạng nhất, mấy cô gái Tứ Xuyên và Trùng Khánh lửa đầy mình đã đạt điểm tối đa, mỗi người một chân, đè cậu ta chặt chẽ ở bên dưới.  

 

Sau cơn sóng gió này, Trần Duệ ngày càng không hòa đồng.  

 

Tất cả các hoạt động của lớp, chỉ cần không có giáo viên tham gia, cậu ta đều không tham gia.  

 

Thỉnh thoảng trên đường gặp nhau, ánh mắt cậu ta nhìn tôi, đầy sự căm ghét và thù hận.  

 

Tôi giữ thái độ không quan tâm như trước, dù sao tôi cũng đang bận thi đấu, không có thời gian để ý đến mấy trò vặt vãnh của cậu ta.  

 

Tôi học khối khoa học tự nhiên ở cấp ba, lên đại học mới học kinh tế quản lý.  

 

Vừa thấy có cuộc thi robot, tôi cảm giác như trở về với nghề cũ, lập tức đăng ký ngay.  

 

Cùng tham gia còn có bạn cùng phòng của tôi, và hai bạn khác đến từ viện cơ khí và viện thông tin.  

 

Làm đội trưởng cần xử lý nhiều việc phiền phức, điền biểu mẫu, điền hệ thống.  

 

Ba người bọn họ thuộc tuýp kỹ thuật, đối với mấy chuyện vụn vặt này đều cảm thấy đau đầu, từ chối đề nghị bốc thăm của tôi, ép buộc tôi làm đội trưởng.  

 

Cùng họ trong phòng thí nghiệm lắp mạch điện, viết chương trình, hoàn toàn có thể quên đi những chuyện phiền toái nhỏ nhặt.  

 

Có lần chúng tôi rời khỏi phòng thí nghiệm lúc nửa đêm, lúc qua ngã tư gặp Trần Duệ.  

 

Trần Duệ như thường lệ lườm tôi, với ánh mắt như muốn ăn thịt người.  

 

Tôi thì không cảm thấy gì, bạn học ở viện cơ khí (gọi cậu ấy là Vương Cơ Khí) là người Đông Bắc, lập tức dừng lại.  

 

"Cậu nhìn cái gì? Nói cậu đấy!"  

 

Tôi giật mình, sợ cậu ấy xông lên đánh Trần Duệ.  

 

Vội nói: "Vương ca, Vương ca, không sao, cậu ấy là bạn học lớp tôi."  

 

Rồi nhỏ giọng: "Đầu óc cậu ấy có chút không bình thường."  

 

Bạn cùng phòng của tôi rất biết ý nói thêm: "Đúng vậy, bố mẹ cậu ấy cũng không cho chữa trị, thật đáng thương."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-kien-cua-giao-vien-huong-dan/chuong-8.html.]

 

Vương Cơ Khí và Lý Thông Tin nhìn Trần Duệ với ánh mắt thông cảm, sau khi đưa chúng tôi về đến tòa nhà ký túc xá, còn cảm thán: "Sao lại có loại bố mẹ như vậy nhỉ? Con trai ruột não tàn mà cũng không cho chữa trị?"  

 

Trần Duệ có bị não tàn hay không thì tôi không biết, nhưng thầy Sử thực sự khá não tàn.  

 

Dự án của chúng tôi vượt qua mọi chướng ngại vào được giải quốc gia, chính là vòng chung kết.  

 

Như vậy, dù không giành được giải trong cuộc thi quốc gia, chúng tôi cũng có giải nhất của cuộc thi cấp tỉnh bảo đảm.  

 

Không biết thầy Sử nghe được tin tức này từ đâu, một ngày nào đó gọi tôi đến văn phòng, nói một loạt những lời sâu sắc.  

 

Chủ đề chính chỉ có một: yêu cầu thêm người vào đội.  

 

Tôi hỏi: "Muốn thêm ai vào?"  

 

Thầy nói: "Trần Duệ."  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi lập tức: "Không thể nào."  

 

Thầy Sử nói: "Chu Tư Tư, tôi biết em có ý kiến với Trần Duệ..."  

 

Tôi ngắt lời thầy: "Xin lỗi, tôi với cậu ta không có thù oán cá nhân."  

 

Thầy Sử bị nghẹn một chút: "Không có thù oán cá nhân thì càng tốt. Là thế này, tôi biết cuộc thi robot này rất tốn kém, học viện có thể hoàn trả một phần, nhưng phần lớn vẫn phải do các em tự bỏ ra. Các em đều là học sinh bình thường, gánh nặng rất lớn. Nhà Trần Duệ có tiền, bố mẹ cậu ấy cũng nói rồi, ủng hộ con trai tham gia cuộc thi, chi phí họ lo hết."  

 

Tôi nghiêm túc đánh giá thầy Sử.  

 

Thầy có chút không thoải mái, nói: "Em nhìn tôi làm gì?"  

 

Tôi xoa cằm, hỏi: "Thầy Sử, Trần Duệ là họ hàng gì của thầy sao? Sao thầy bảo vệ cậu ta như vậy."  

 

Thầy Sử nhíu mày: "Em suốt ngày nghĩ gì thế? Chúng tôi chỉ là quan hệ thầy trò. Em đừng nghĩ tôi thiên vị, tôi cũng vì nghĩ cho em đấy. Với điều kiện gia đình em, bố mẹ tiết kiệm nuôi em học đại học, còn phải lo cho em tham gia cuộc thi, vất vả biết bao nhiêu. Em đã lớn rồi, nên học cách chia sẻ gánh nặng cho bố mẹ."  

 

Tôi nghĩ một lúc, không giả vờ nữa, lật bài ngửa.  

 

"Thầy có bao giờ nghĩ tại sao em có thể tham gia cuộc thi robot không?"  

 

Loading...