Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐỊNH KIẾN CỦA GIÁO VIÊN HƯỚNG DẪN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:28:45
Lượt xem: 160

Tôi mỉm cười: "Thưa thầy, em đã nói rồi, em không cần học bổng và cũng sẽ không rút lui khỏi cuộc tranh cử."  

 

Thầy trở nên tức giận: "Sao em gái này lại không chịu nghe lời nhỉ?"  

 

Tôi nói: "Còn nữa, thầy Sử, thầy đã nói trong buổi họp lớp rằng ban cán sự lớp của lớp ưu tú là do học viện chỉ định, nhưng bây giờ thầy lại khuyên em rút lui khỏi cuộc tranh cử. Vậy là thầy đã nói dối trong buổi họp lớp sao?"  

 

Sắc mặt của thầy Sử đột ngột cứng lại.  

 

Nhìn thấy vẻ mặt của thầy, tôi thực sự muốn cười.  

 

Có lẽ thầy đã nói dối quá nhiều, nên quên mất mình đã nói gì.  

 

Thấy tôi không nhịn được cười, mặt thầy Sử có chút không thoải mái.  

 

"Em cười cái gì? Chu Tư Tư, em không có chút nữ tính nào cả! Tôi có lòng tốt tính toán cho em, em lại nói thầy giáo như vậy sao?!"  

 

Thầy càng tức giận, tôi lại càng bình tĩnh.  

 

"Thầy đừng giận, chúng ta có chuyện thì nói chuyện, công kích giới tính của em thì sao chứ? Thầy là giáo viên hướng dẫn, 'tận tâm dạy dỗ' chính là cách làm cho học sinh im miệng sao?"  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Thầy trừng mắt nhìn tôi, rất lâu không nói gì.  

 

Tôi không tránh né, mỉm cười nhìn thầy, từ từ bổ sung: "Thầy tức giận như vậy, có phải là vì đã thực sự nói dối không?"  

 

Rầm——  

 

Thầy Sử đập bàn, chỉ vào cửa, tức giận: "Em ra ngoài ngay cho tôi!"  

 

3  

 

Buổi tối, khi tôi gọi video với bố mẹ, đã kể về chuyện này.  

 

Mẹ tôi do dự một lúc: "Hay là nói với giáo viên hướng dẫn rằng con đã điền sai bảng thông tin phụ huynh, đừng nói học bổng hai mươi vạn, thêm một số 0 cũng không có vấn đề gì."  

 

Bố tôi trừng mắt: "Thế thì không được. Chúng ta làm vậy có khác gì họ Trần đâu, chẳng phải đều dùng tiền để dọa người sao?"  

 

Mẹ tôi nhỏ giọng phản bác: "Vậy anh nói phải làm sao, chẳng lẽ đứng nhìn Tư Tư chịu ấm ức."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-kien-cua-giao-vien-huong-dan/chuong-5.html.]

Tôi vội cười hì hì: "Ôi chao, con không ấm ức đâu, con gần như làm cho thầy hướng dẫn tức c.h.ế.t rồi. Khi tìm thầy con cũng ghi âm toàn bộ quá trình, nếu thầy ấy thực sự dám làm mưa làm gió, con sẽ không ngại làm lớn chuyện."  

 

Bố tôi hài lòng nói: "Đúng rồi, phải như vậy chứ. Kẻ xấu như cái lò xo, con yếu thì nó mạnh, con mạnh thì nó yếu. Gặp loại cặn bã này đừng có nhân nhượng, đây mới là con gái ngoan của bố."  

 

Tôi cố tình nói: "Nhưng hôm nay thầy hướng dẫn còn nói con không có dáng vẻ con gái đấy."  

 

Bố tôi tức giận đập bàn trà: "Thầy ấy là cái thá gì? Bảo thầy soi gương đi, có đủ tư cách đánh giá con không?"  

 

Mẹ tôi dùng khuỷu tay thúc ông, ông uống một ngụm nước, dường như đang kìm nén một chuỗi những lời chửi bới.  

 

"Tư Tư à, bố nói với con thế này. Chỉ có những người đàn ông tầm thường thậm chí là rác rưởi mới yêu cầu phụ nữ phải ngoan ngoãn nghe lời. Những người đàn ông xuất sắc chỉ khuyến khích phụ nữ bên cạnh sống thật rực rỡ, xinh đẹp, giống như đàn ông đi tranh giành thứ thuộc về mình."  

 

Tôi suy nghĩ một lúc, cẩn thận đề nghị: "Chúng ta có thể đừng tự khen mình như vậy không?"  

 

Mẹ tôi cười ha hả.  

 

Bố tôi đặt tách trà xuống, thản nhiên tự hào: "Bố luôn cảm thấy rằng chúng ta đã không sai lầm trong việc giáo dục con, con gái thì sao, con gái cũng phải được nuôi dạy như con trai.

Con hôm nay dám đối đầu với thầy giáo hướng dẫn tầm thường đó, chẳng phải đã chứng minh được thành công trong việc giáo dục của chúng ta sao?"  

 

Tôi cố nhịn cười gật đầu: "À đúng, đúng, đúng."  

 

Bố tôi đổi giọng: "Nhưng này, nếu con thực sự gặp chuyện không thể tự mình giải quyết, vẫn phải nói với bố mẹ, đừng vì những lời bố nói mà có gánh nặng tâm lý."  

 

Tôi tiếp tục gật đầu: "À đúng, đúng, đúng."  

 

Kết thúc cuộc gọi, tâm trạng của tôi cũng khá lên không ít. 

 

Như bố tôi đã nói, ở những trường danh tiếng như chúng tôi, những thứ giáo viên e dè còn nhiều hơn những thứ học sinh e dè.  

 

Cái gọi là kẻ không đi giày không sợ kẻ đi giày, chỉ cần tôi hợp lý và hợp pháp mà cứng rắn lên, không ai có thể làm gì được tôi.  

 

Nghĩ đến đây, tôi không chỉ không buồn mà còn quyết định công khai chọc tức thầy Sử một phen.  

 

Tôi chạy vào nhóm lớp @thầy: "Thưa thầy Sử kính mến, xin hỏi danh sách ban cán sự lớp 2 vẫn chưa được công bố sao?"  

 

Tiện tay đăng lên bức ảnh bảng đen ngày hôm đó.  

 

Dưới tên Chu Tư Tư có 35 phiếu, dưới tên Trần Duệ có 4 phiếu. 

 

Loading...