Chạm để tắt
Chạm để tắt

Định Chung Thân - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-17 17:37:45
Lượt xem: 4,433

Ta kéo đại nương, lưu lại một bóng lưng nhảy nhảy nhót nhót, sung sướng

Xung quanh là tiếng cười ồn ào của người khác, bọn hắn đều coi là lời nói này là nữ tử tỏ tình với nam tử.

Đến chùa miếu ta quỳ xuống trước mặt Bồ Tát nghiêm túc cầu nguyện, cầu Người phù hộ Lục Uyên Vân đời này bình an khỏe mạnh.

Đại nương để cho ta rút quẻ, ta rung nửa ngày, lại ra một cái hạ hạ ký ( quẻ xấu), trong lòng lập tức sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Lắc lắc ba lần, đều là ra cùng một cái hạ hạ ký, ta tức giận đứng lên, kém chút nói tục.

Đại nương vội vàng lôi kéo ta, đem ta túm ra khỏi Phật điện.

"Chúng ta đi đạo quán thử một chút."

Có đạo lý, chuyển sang nơi khác thay vận khí, ta cũng không tin còn có thể coi ra hạ hạ ký.

Đi đến đạo quán trên đường, có phố xá sầm uất người đang cưỡi ngựa, đám người loạn thành một bầy, mắt thấy móng ngựa muốn dẫm lên bên trên thân một đứa trẻ, tướng sĩ bên cạnh ta tranh nhau chen lấn đi cứu người.

Đây là cơ hội tốt để chạy trốn, ta không chút nghĩ ngợi xông vào cái hẻm nhỏ, vung chân chạy.

Bảy lần quặt tám lần rẽ rất lâu, đột nhiên bị một người ăn mặc dị vực xuống tay, một tay bổ mạnh vào cổ ta.

Trước khi nhắm mắt, ta ở trong lòng giận mắng, ngày hôm nay vận khí thật sự là không tốt, đen đủi cả ngày.

Chờ ta tỉnh lại là thấy mình đangtrong một gian phòng tối như mực, tứ chi đều bị dây thừng thô ráp trói lại, thoáng giãy dụa hai lần, da thịt liền bị mài hỏng.

Kêu cứu đến miệng đắng lưỡi khô cũng không ai phản ứng, ta không khỏi buồn rầu. Sớm biết như thế này thà rằng cứ thành thật ở lại bên cạnh Lục Uyên Vân, đúng là hối hận, không nên chơi đùa lung tung.

Trong phòng không nhìn thấy bên ngoài, không phân rõ ngày đêm, bị giam cầm bên trong cái không gian này, đúng là tra tấn tàn phá tinh thần con người.

Ta dần dần sụp đổ, bắt đầu chửi ầm lên, đợi đến miệng đắng lưỡi khô, lại hối tiếc không kịp.

Không biết qua bao lâu, ta cảm giác hơn phân nửa cái mạng đã trôi mất, cửa rốt cục bị người mở ra.

Người tới ăn mặc dị vực phục, cũng giống như người lần trước đánh ngất xỉu ta, hoá trang đồng bọn.

Một nhóm có ba bốn người, bọn hắn không nói lời gì dựng ta lên, đi ra ngoài.

Lâu không gặp ánh nắng ta, vừa ra khỏi cửa, bị ánh sáng chiếu vào mắt, nước mắt chảy ròng ròng.

Bọn hắn đem ta hai tay cột lên dây thừng, kéo lại sau ngựa.

Phía sau lưng bị đá cát ma sát, đau đến nỗimồ hôi đầm đìa, ta cực lực ngẩng đầu, sợ da đầu mình cũng bị mài rơi mất thì hỏng.

Thật đáng thương cho thân ta , đã tính toán cẩn thận từng bước cuối cùng vẫn rơi vào cảnh này.

Tất cả những điều tốt đẹp ở Lục Uyên Vân bỗng nhiên hiện lên.

Ngựa ngừng lại, ta mơ mơ màng màng nhìn thấy Lục Uyên Vân tại cách đó không xa, cưỡi ngựa màu hạt dẻ, phía sau là binh sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-chung-than/chuong-14.html.]

"Đại trượng phu tranh chấp, liên luỵ nữ nhân làm gì, ngươi muốn mạng của ta, vậy thì đến đây mà lấy." Hắn đơn thương độc mã tiến lên, từng tiếng rõ ràng, mỗi một câu đều đập trong lòng ta.

Người trên ngựa ném qua một thanh d.a.o găm, "Ngươi g.i.ế.c mười hai huynh đệ của ta, thì nên biểu thị chút thành ý đi."

Đỉnh đầu là ánh chói mắt, xung quanh là cát vàng nóng hổi, ta tuyệt vọng nhìn thiếu niên lỗ mãng kia, không chút do dự nhảy xuống ngựa, nhặt lên chủy thủ, mạnh mẽ đ.â.m vào bắp đùi của mình.

Máu chảy ồ ạt, hắn quỳ một chân trên đất, cười đến diễm lệ sáng tỏ, "Dao Dao, bây giờ nàng tin chưa, ngay cả bản thân ta cũng không nghĩ tới, ta sẽ yêu nàng như thế. Ta dám như yêu nàng nhiều như thế đấy."

Ta điên lên, dùng hết lực khí toàn thân bò về phía hắn, trong miệng mũi đều là cát vàng.

Lập tức người kia lại dấy lên tâm tư muốn giải trí, ta cứ bò hai bước, hắn liền chậm rãi ung dung thúc ngựa đi lên phía trước hai bước, nhìn ta bị kéo lui lại, hắn cực kỳ cao hứng.

Ta không còn sức giãy dụa nữa, ta bật khóc, "Lục Uyên Vân, ngươi là kẻ ngu."

Lục Uyên Vân cả người tức giận cực kỳ, giận dữ hét: "Đồ khốn, có chuyện gì cứ nhằm vào ta, đừng động đến nữ nhân của lão tử."

Người trên lưng ngựa i đắc ý nói: "Hắn trên chiến trường đánh đâu thắng đó, tiểu nương tử, nam nhân tốt như vậy ngươi lại muốn chạy trốn?"

Ta khóc đến gần như không phát ra được thanh âm nào, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.

Nếu ta không trốn, Lục Uyên Vân liền sẽ không có kết cục này.

Rõ ràng ta đã làm xáo trộncacs chi tiết trong cuộc đời hắn rồi, lại lo trước lo sau làm gì?

Không phải liền là vận mệnh sao?

Vì sao ta không dám đánh cược một lần.

Vì sao ngay cả một phần khí phách của Lục Uyên Vân cũng đều không có.

"Dao Dao, thuở thiếu thời ta rất thích đại tiểu thư, nhưng loại tình cảm kia là kính ngưỡng, là cảm ân. Mà ta gặp được nàng mới hiểu được cái gì là yêu, yêu là không phải nàng thì không thể là ai khác, yêu là sinh tử không đổi, nàng tin ta, được không?" Hắn chữ chữ tha thiết, trong mắt lóng lánh nước mắt, nói xong lại một đao đ.â.m vào đùi.

Ta lại không để ý tới cái khác, liều mạng gật đầu, "Ta tin, ta tin...... Lúc ngươi đem tiền đưa hết cho ta, ta liền tin."

Ở thế giới cũ của ta, sự tin tưởng không chầnchuwf như vậy, quả thực là hiếm có.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Một mũi tên bỗng nhiên xuất hiện, vạch phá bầu trời, hung hăng đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người kia.

Ngay sau đó, mưa tên bay tới.

Chiến cuộc trong nháy mắt bị đánh vỡ, tiếng vó ngựa vang lên.

Ánh nắng thịnh nhất trên thân người đang cưỡi ngựa hướng ta mà lao tới

Không kịp thấy rõ dung nhan người kia, ta liền bị Lục Uyên Vân ôm thật chặt vào trong ngực.

"Dao Dao, yêu bản thân mình sẽ không thất vọng, có lẽ là đúng nhưng nàng yêu ta, ta cũng sẽ không để nàng thất vọng, ngươi tin ta được không?"

"Được......"

Loading...