Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diệp Thư Vọng - 9

Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:01:00
Lượt xem: 2,065

Đại tẩu lại không thèm để ý: “Với sức mạnh của Diệp thị hôm nay, cho dù Thánh thượng muốn làm gì chúng ta, cũng phải suy nghĩ.”

 

Ta cười khẽ: “Đại tẩu nói không sai.”

 

“Đến rồi.” Đại tẩu chỉ vào một nam tử trẻ tuổi bước xuống xe ngựa: “Có phải hắn không?”

 

Xe ngựa của phủ Quận Vương dừng ở cửa tiệm ăn, nội thị đỡ một nam tử trẻ tuổi trong xe xuống xe, ta và đại tẩu chỉ nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa nôn ra.

 

Một tên mập mập, da mặt trắng toát, bước chân loạng choạng, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.

 

“Phấn trên mặt hắn, hắt xì một cái là có thể làm được ba cái bánh bao rồi.” Đại tẩu nói.

 

Ta cười to: “Muội lại cảm thấy người này rất tốt, dễ sai bảo.”

 

Đại tẩu ngẫm lại cũng đúng: “Hơn nữa trông hắn như vậy, chắc chắn sống không thọ!”

 

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

11.

 

Chúng ta rất hài lòng mà trở về kinh thành, ta nói với phụ mẫu về Quận Vương Lâm Ấp.

 

Mẫu thân ta không đồng ý, phụ thân ta lại đồng ý cách nói của ta: “Gả trước, nếu hắn lấn Tiểu Thư, để cho hắn c.h.ế.t dễ như trở bàn tay.”

 

Không quá mấy ngày, thánh chỉ tứ hôn của Thánh thượng vẫn hạ xuống.

 

Ta vào cung tạ ơn, Thánh thượng và Hoàng hậu cô cô đón ta, Hoàng hậu cô cô sắc mặt khó coi, Thánh thượng mặt mày hớn hở với ta, hiển nhiên rất hài lòng vì lần này chúng ta thuận theo.

 

Ngài ấy nói không ít chuyện thú vị khi còn bé của Quận Vương Lâm Ấp, ta nghe có chút hoảng hốt.

 

“Tên mập đó, hồi nhỏ thông minh như vậy sao?”

 

Chắc là bị quỷ nhập vào.

 

Lúc rời đi, ta gặp Lương tần, nàng ta từ trên cao nhìn xuống đánh giá ta, nhướng mày nói: “Còn chưa chúc mừng Tiểu Thư, tìm được lang quân như ý rồi.”

 

Ta ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

 

“Ta phải tìm cho người một bảo bối để trang điểm.”

 

Ta biết nàng ta đang báo thù, vì phủ Uy Viễn Hầu, cũng vì Diêu Viễn Nghĩa.

 

“Đa tạ Lương tần nương nương.” Ta cười nói.

 

Nàng ta đứng bên cạnh ta, ghé vào tai ta nói: “Tiểu Thư à, trước đây ngươi không xứng với chàng, bây giờ ngươi vẫn không xứng với chàng.”

 

Ta cũng cười cười: “Nương nương xứng với hắn, vậy thì cứ xứng đi!”

 

“Tiện nhân.” Lương tần nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nóng vội, đường chưa đi đến cuối cùng, hươu c.h.ế.t về tay ai thật khó nói.”

 

Lương tần vuốt bụng mình, ánh mắt đắc ý, nhìn không sót gì: “Tiểu Thư, cùng cái tên có sở thích Long Dương đó sống tốt đi.” Nàng ta phất tay áo, lướt qua người, ta đụng phải bụng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/diep-thu-vong/9.html.]

 

Mềm mại, bụng mang thai sao lại mềm mại như vậy sao?

 

“Ngọc ma ma.” Ta không hiểu, nhưng có người hiểu, cho nên ta cung kính hỏi ma ma tiễn ta xuất cung: “Ngươi nói với Hoàng hậu cô cô nói một tiếng, ta cảm thấy bụng Lương tần kì lạ.”

 

Đừng để đến lúc “sảy thai” lại trách Hoàng hậu hoặc Thái tử.

 

Nữ nhân trong hậu cung, dùng loại thủ đoạn này thật đúng là không ngạc nhiên. Nhất là loại người như Lương tần.

 

Sau khi về nhà, trong cung chuyển tin tức tới cho ta, bụng Lương tần không có vấn đề gì. Lưu Viện Chính của Thái y viện đã kiểm tra qua. Hơn nữa, ước chừng là một nhi tử.

 

Ta ngồi trong viện ăn cam, nhìn chằm chằm vào chiếc lá cuối cùng trên ngọn cây. Nó cô đơn lay động một canh giờ, thế mà vẫn không rơi xuống.

 

12.

 

Một ngày trước khi ta xuất giá, Lương tần sinh một tiểu hoàng tử, Thánh thượng rất cao hứng, đại thưởng thiên hạ.

 

Lúc ta đi, mắt mẫu thân ta khóc sưng cả mắt, ta cười ghé vào tai bà nói: “Cũng chỉ một hai năm, con có thể sẽ thủ tiết, đến lúc đó con sẽ về nhà với mẫu thân.”

 

Cũng không phải ta muốn lấy mạng của Quận Vương Lâm Ấp, mà là dáng vẻ của hắn, thật sự không giống người trường thọ.

 

Mẫu thân ta khóc dữ dội hơn.

 

Năm ngày sau, đoàn xe đưa dâu đến Lâm Ấp.

 

phủ Quận Vương cũng rất náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, từ xa ta đã nhìn thấy bóng dáng tên mập rất hư ảo kia, mặc quần áo đỏ thẫm, đứng ở giữa đường chờ ta.

 

Hôm nay trông hắn thoải mái một chút, vì không đắp bột trắng.

 

Vào phủ Quận Vương, bái đường, hành lễ, vào hỉ phòng.

 

Khăn voan được vén ra, tên mập đó hướng về phía ta lộ ra một nụ cười rất tà ác khiến ta nổi da gà.

 

“Quận Vương đi tiếp khách đi, nơi này để ta tự lo là được.”

 

“Được, vậy nàng tự chăm sóc bản thân đi.”

 

Tên mập đó cũng không muốn ở lại, lập tức mang theo thị vệ rời đi.

 

Thúy Quyên khép miệng lại, chỉ vào bóng lưng to lớn: “Tiểu thư... em chưa từng thấy ai béo như vậy.”

 

Trên đời này, người mập rất nhiều, có người mập mạp đáng yêu, có người mập mạp rắn chắc, nhưng tên mập này... ừm, không dễ hình dung, cảm thấy người này toàn thân như cái bình dầu.

 

Buổi tối tên mập uống say, thuận tiện ngủ ở nơi khác.

 

Sáng sớm hôm sau, ta mang theo canh giải rượu đi tìm hắn, hắn nằm ngửa trên giường La Hán ngáy o o, thị vệ của hắn đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

 

“Quận Vương.” Ta đặt canh giải rượu lên bàn, muốn đánh thức hắn, suy nghĩ một chút vẫn dùng khăn quấn tay mình, động bả vai hắn: “Quận Vương, tỉnh lại.”

 

Căn phòng đầy mùi rượu.

Loading...