Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diệp Thư Vọng - 7

Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:00:14
Lượt xem: 2,356

8.

 

Thánh thượng giao chuyện này cho Thái tử đi giải quyết.

 

Thái tử cố ý tới nhà ta gặp ta một lần, nhìn thấy đệ ấy ta có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Kiếp trước ta vẫn cho rằng đệ ấy tuyệt vọng tự sát, cho đến trước khi c.h.ế.t ta mới biết được, Thái tử căn bản không phải tự sát. Những người đó to gan lớn mật, lại dám g.i.ế.c Thái tử trong phủ Tông Nhân.

 

“Biểu tỷ, ta tới chỉ là muốn hỏi tỷ, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Diêu Viễn Nghĩa, tỷ có muốn bảo vệ hắn không?”

 

Ta rót trà cho Thái tử, nhẹ giọng nói: “Nếu hắn thật sự là gian tế của Lương phi và Uy Viễn Hầu, ta sẽ không gả cho hắn, vậy hắn không phải là người một nhà của ta, không phải người một nhà thì bảo vệ hắn làm gì.”

 

Thái tử kinh ngạc nhìn ta: “Biểu tỷ, tỷ thay đổi rồi!”

 

Ta cười nói: “Hiện tại ta chỉ hy vọng Thái tử và cô cô sống tốt, hy vọng Diệp thị chúng ta phát triển lâu dài, ai cũng được bình an.”

 

Thái tử kinh ngạc, đệ ấy nói rằng mình biết bây giờ nên làm cái gì.

 

Chuyện mượn thế đánh chó, dù là Thái tử hay là phụ thân ta, đều là chuyện thuận tay. Huống chi, Uy Viễn Hầu căn bản không chịu nổi tra xét!

 

Từ những thổ phỉ kia, kéo ra Diêu Viễn Nghĩa, lại kéo ra mỏ muối, tiện đà kéo ra mấy vụ án mạng trong mỏ muối, bởi vậy, sự tình giống như mạng nhện giăng tơ.

Phủ Uy Viễn Hầu rất nhiều tội, trên tất cả các phương diện, không có một cái nào là sạch sẽ.

 

Thánh thượng giận tím mặt, nhốt Uy Viễn Hầu vào Đại Lý Tự, tịch thu hết gia sản, hạ Lương phi xuống làm Lương tần, dọn ra khỏi Dực Khôn cung.

 

“Thánh thượng vẫn quá nhân từ nương tay, nên g.i.ế.c hết bọn họ!” Thúy Quyên tức giận bất bình.

 

“Không g.i.ế.c được, Lương phi và Vũ Vương còn ở đây, huống chi, triều đình chú ý cân bằng, Thánh thượng cũng không thể chỉ giữ Diệp thị chúng ta lại.”

 

Chỉ giữ Diệp thị, cũng không phải chuyện tốt.

 

Trong chuyện này, Diêu Viễn Nghĩa vẫn không có người đề cập tới, nhưng cũng không thả hắn ra khỏi Đại Lý Tự.

 

Nhưng kinh thành mơ hồ bắt đầu có người truyền tin đồn, nói là ta và Diêu Viễn Nghĩa mặc dù chưa thành thân, nhưng sớm đã là phu thê thực sự. Tính tình ta phóng đãng, không tuân thủ nữ đạo.

 

Mẫu thân ta tức giận vô cùng, muốn tìm ra ngọn nguồn, ta cười nói: “Loại tin đồn này không cần để ý, dù sao con cũng không chứng minh được mình và Diêu Viễn Nghĩa có thật sự trong sạch hay không.”

 

Ta lại một lần nữa đến Đại Lý Tự thăm Diêu Viễn Nghĩa, hắn gầy đi rất nhiều, lần này hắn nhìn thấy ta, đã không còn bình tĩnh như lần trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/diep-thu-vong/7.html.]

 

“Ngươi đối với ta thật sự là tình chân ý thiết, lúc này còn tới thăm ta.”

 

Ta đặt giấy từ hôn lên bàn: “Tình thâm đó là trước kia, hiện tại Diêu đại nhân nghèo túng, không đáng để ta thích, cũng không xứng với ta.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hắn nhìn chằm chằm giấy từ hôn, cười khẩy: “Ta ngàn tính vạn tính, duy chỉ không có tính được là ngươi sẽ tính kế ta, khi ta nghèo túng, ngươi sẽ là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng với ta.”

 

“Đây là ngươi xứng đáng, ta đã thật lòng nhưng Diêu đại nhân cũng chỉ luôn lợi dụng ta, tảng đá này không rơi xuống, ta khó mà bình tĩnh được.”

 

Hắn ngước mắt nhìn ta: “Ngươi cũng không ngờ, bây giờ ngươi không gả cho ta, kinh thành không có người sẽ cưới ngươi phải không?”

 

“Diêu đại nhân phá hỏng thanh danh của ta, chỉ vì cái này? Vậy ngươi phải thất vọng rồi, ta căn bản không quan tâm.”

 

“Thật ra, ngươi chỉ cần toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ với ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi một đời không lo, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, hiện tại ngươi làm những thứ này chỉ có thể làm cho cả hai chúng ta đều thiệt thôi.”

 

Ta cười thành tiếng: “Vinh hoa phú quý của ta cần ngươi cho sao?”

 

“Ngươi!” Diêu Viễn Nghĩa tức giận, lại bị hắn đè xuống, qua hồi lâu, hắn nói: “Ngươi đột nhiên thay đổi tính tình, đối với ta cũng không hề mê luyến, chẳng lẽ là gì ngươi biết cái gì sao?”

 

Ý hắn là chuyện giữa hắn và Lương tần.

 

“Cái này không quan trọng, dù sao thì ta cũng không có chứng cứ, nếu không, ngươi đã không phải chỉ nồi tù đơn giản như vậy.”

 

“Ngươi quả nhiên biết.” Hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay ta: “Thư Vọng, nếu nàng vì nàng ta mà sinh lòng ghen tị, ta chỉ muốn nói cho nàng biết, giữa ta và nàng ta căn bản không có gì.”

 

Ta nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói.

 

“Nàng ta từng cứu ta một mạng, giúp ta đi học, giữa ta và nàng ta là ân tình, ta đối với nàng mới là tình cảm nam nữ.”

 

Ta nghĩ đến những bức thư đã nhìn thấy ỏ kiếp trước, lời nói của Diêu Viễn Nghĩa, nửa câu cũng không đáng tin.

 

“Diêu đại nhân quá đa tình rồi, sau khi ta biết chuyện giữa ngươi và Lương tần, điều duy nhất ta nghĩ đến chính là lấy được chứng cứ, để các ngươi bị xét nhà diệt tộc!”

 

“Diệp Thư Vọng, ngươi!”

 

Ta phất tay áo ra cửa, Diêu Viễn Nghĩa phía sau ta hét lên: “Diệp Thư Vọng, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.”

 

Loading...