Điên Thì Có Sao - Chap 9

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:14:02
Lượt xem: 272

26.

Giang Vọng cởi trói, đồ ăn đồ uống gì ngon đưa hết cho tôi.

Lúc này tôi mới biết, quần áo giày dép trong biệt thự đều là cỡ của tôi, còn có một đống túi xách, đồ trang sức.

Tôi khinh nhờn hỏi: “Chuẩn bị cho thanh mai trúc mã của anh hả?”

Ánh mắt của Giang Vọng rơi xuống n.g.ự.c tôi: “Quần áo cỡ này á, chỉ có em mặc được thôi. Với lại, anh và Bạch Niên Niên chỉ là bạn bè, cô ấy có bạn trai rồi.”

Còn dám bảo n.g.ự.c tôi nhỏ, tôi hừ một tiếng cãi lại: “Nếu anh đã nói như vậy, thì em cũng nói thẳng, cơ bụng anh sờ chả thích gì cả, cơ n.g.ự.c cũng không có lông như mấy anh trai nước ngoài, không hề gợi cảm tí nào.”

Quả nhiên, mặt Giang Vọng xanh lè.

Anh cũng giải thích rõ ràng việc tại sao tôi bị thương hơn một tháng mà không hề đến thăm tôi.

“Lúc đấy anh vừa quay trở về, còn chưa biết tồn tại thêm nguy hiểm nào khác. Nếu như anh đến tìm em, chú anh tàn nhẫn như thế, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà làm phiền em. Mặc dù anh không có đến, nhưng viện phí của em, phòng VIP mà em ở đều là do anh sắp xếp, anh còn phái hai vệ sĩ đến cửa phòng em thay phiên nhau canh gác ….”

Tôi bàng hoàng: “Hai anh chàng 1m8 ở trước cửa phòng em là do anh gọi đến hả?”

Giang Vọng gật đầu.

Tôi bất lực ôm trán.

Biết ngay mà, bảo sao tôi trêu chọc mà bọn họ không nhìn tôi.

27.

Tôi ở biệt thự của Giang Vọng 3 ngày, anh cứ đi sớm về muộn, nhưng tối nào cũng sẽ ăn cơm với tôi.

Ngày thứ tư, tôi không nhịn nổi nữa.

Lúc ăn cơm liền nói: “Có thể nào đừng nhốt em nữa được không?”

Giang Vọng ngẩng đầu lên: “Sao vậy, chị gái không thích ở cùng với em à?”

“Hai chuyện này khác nhau.” Anh cứ nhìn chằm chằm làm tim tôi bối rối, tìm cách tránh ánh mắt của anh: “Em vẫn luôn muốn đi du học, lần này không dễ gì mới nhận được thư nhập học, anh không được cản em.”

Giang Vọng suy nghĩ một lúc: “Thế anh có được thường xuyên đến thăm em không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy em có về nước thăm anh không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dien-thi-co-sao/chap-9.html.]

Tôi nghĩ ngợi: “Anh cứ bao phí đi lại là em về.”

“Thế em có thể mang theo thân phận bạn gái của anh đi du học không?”

“…”

Giang Vọng nghiêm túc nhìn tôi: “Anh không yên tâm, nhỡ đâu em ra nước ngoài lại tán tỉnh mấy anh đẹp trai ở đó, thì anh phải làm sao?”

Khóe miệng tôi giật giật, quả nhiên, anh biết chuyện tôi huýt sáo với mấy anh vệ sĩ.

Nhìn vào mắt Giang Vọng, tôi vỗ n.g.ự.c hứa: “Em hứa, thề luôn, em tuyệt đối sẽ không bỏ theo anh đẹp trai ngoại quốc nào cả…”

28.

Ba ngày sau, tôi ôm eo bay đi nước ngoài với thân phận bạn gái của Giang Vọng.

Tôi du học ba năm, trừ khi anh bận, nếu không mỗi tháng Giang Vọng đều sẽ bay sang thăm tôi.

Một ngày Giáng sinh nọ, tôi và anh bị dính tuyết, về nhà lâp tức tắm nước nóng, âu yếm nhau một hồi, tôi mới nằm trong lòng anh, vô cùng tò mò.

“Anh thích em từ bao giờ vậy?”

Giang Vọng ôm tôi, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu tôi: “Chắc là từ khi em trộm bách khoa toàn thư của cháu trai đến cho anh.”

Tôi bất mãn nói: “Ai bảo em trộm.”

Giang Vọng cười: “Được được, không phải là trộm.”

Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Lúc đầu, anh chỉ cảm thấy em rất dễ chọc, muốn trêu em một chút, nhưng từ lúc em lao lên bảo vệ anh khi con d.a.o của dì Lý đ.â.m đến, anh bắt đầu cảm thấy, em và những người khác không giống nhau….”

Tôi hỏi anh: “Vậy là anh thích em vì em cứu anh hả?”

“Anh đâu thiếu người cứu mình.” Giang Vọng dừng một lúc. “Nhưng háo sắc như em thì không có ai hết.”

Tôi: “….”

Ba năm sau, tôi về nước, nộp sơ yếu lí lịch cho tập đoàn Giang thị.

Trợ lý của Giang Vọng đưa tài liệu của tôi cho anh.

“Chủ tịch, vợ anh đến xin việc.”

--Hoàn--

Bình luận

0 bình luận

    Loading...