Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dịch Sanh An - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:55:03
Lượt xem: 2,171

Cuối cùng, Ôn Phi vẫn không thể giao trả quyền quản lý lục cung lại cho ta như ý nguyện.

Những ngày cuối cùng của ta trôi qua trong cơn mê man, tỷ tỷ được đặc cách cho phép thường xuyên ở lại Phượng Nghi Cung để chăm sóc ta.

Tỷ tỷ hỏi ta có đau không?

Ta đáp: "Không đau."

Thực ra n.g.ự.c ta rất đau, nhưng trong lòng lại có chút niềm vui.

Cả ngày, ta dành phần lớn thời gian để ngủ.

Đôi khi tỉnh dậy, ta thấy Vân Chu đã trở thành một cậu bé chững chạc, lặng lẽ ngồi bên giường đọc sách.

Đôi khi tỉnh dậy, ta thấy Ôn Phi đang tỉ mỉ chỉ bảo cung nữ lo liệu mọi chuyện.

Đôi khi tỉnh dậy, ta thấy tỷ tỷ dùng khăn nhúng nước ấm, dịu dàng lau trán cho ta.

Đôi khi tỉnh dậy, ta thấy Hoàng đế mang theo một tiểu cô nương.

Con bé chừng hai tuổi, nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to tròn như ngọc thạch đen, ngoan ngoãn nhìn ta.

Đây là Công chúa nhỏ nhất trong cung, mẫu thân nàng qua đời vì bệnh vào mùa đông năm ngoái, đến nay vẫn chưa kịp an bài chỗ ở cho nàng.

Hoàng đế nói: "An An, ta mang đến cho nàng một tiểu cô nương, để con bé làm con gái của chúng ta. Nàng mau khỏe lại, được không?"

Ta đặt nhũ danh cho con bé là “Nhu Nhu và thỉnh cầu Hoàng đế để nàng trở thành con của Ôn Phi trên danh nghĩa, để con bé có thể thường xuyên đến bầu bạn cùng ta.

Hoàng đế đồng ý.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"U u lộc minh, thực dã chi bình."

Dưới ánh mặt trời, đàn hươu vui mừng nhảy nhót, tự tại gặm cỏ trên những triền đồi xanh.

Ta biết, bản thân không thể hồi phục được nữa. Hà cớ gì lại để Công chúa nhỏ thêm một lần nếm trải nỗi đau mất mẹ?

Trước đêm Thất Tịch một ngày, ta cảm thấy có điều gì đó.

Ta cũng hiểu rằng, để trở thành người khiến Hoàng đế mãi mãi không thể quên, ta còn thiếu một bước cuối cùng.

Ta ôm Nhu Nhu vào lòng, bảo con bé đi tìm Ôn mẫu phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dich-sanh-an/chuong-10.html.]

Ôn phi nhìn ta, dường như muốn nói gì đó, nhưng ta chỉ lắc đầu bảo không sao, đừng lo lắng.

Ta bảo tỷ tỷ hãy về nhà, đã hơn nửa năm nhà không có chủ, về để cúng tế phụ mẫu và huynh trưởng.

Tỷ tỷ nhất quyết muốn ở lại bên cạnh ta.

Ta cười nói: "Thế này nhé, tỷ xem ta bây giờ vẫn ổn mà, nếu ngày mai tinh thần vẫn tốt, tỷ hãy về, cúng tế xong rồi quay lại cũng chưa muộn."

Tỷ do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Ngày hôm sau, ta vẫn như ngày trước, tuy yếu đuối nhưng tràn đầy sinh khí.

Thế nên, tỷ tỷ mới chịu rời cung.

Ta nhìn theo bóng lưng của tỷ tỷ khuất dần khỏi Phượng Nghi Cung, ngày càng nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Ta xoa đầu Nhu Nhu, bảo nó đi gọi phụ hoàng.

Hoàng đế chưa xong buổi triều sớm đã vội đến.

Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn cao lớn oai vệ, gương mặt quen thuộc ấy, nhưng không còn dáng vẻ ngại ngùng của đêm tân hôn năm nào.

Ta nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, hít sâu một hơi, lần đầu tiên ta gọi tên tự của hắn.

"Tắc Ngôn, trước khi ta trưởng thành, ta từng tưởng tượng phu quân của ta sẽ như thế nào."

Lời tiên tri về hiện tượng khi tỷ muội ta ra đời của đạo sĩ.

Uy danh khi chúng ta làm phu tử và danh vọng sau sự kiện ở Kỳ Châu đã lưu lại trong lòng dân chúng.

Huynh trưởng trấn thủ Tây Bắc, khiến Khương Quốc khiếp sợ, phụ thân tuy đã an dưỡng tuổi già nhưng vẫn là vị Tướng quân chiến công lừng lẫy.

Vì vậy, sau khi trưởng thành, ta đã biết rằng, ta không còn có thể gả cho ai khác ngoài hắn.

"Tắc Ngôn, ngày chàng đưa ta đi thả đèn hoa đăng, từ trong lòng ta đã thầm cảm ơn trời đất vì phu quân của ta chính là chàng."

Ta nhắm mắt lại, ta vẫn còn nhớ ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn trên sông đêm ấy, nhớ cả đôi mắt đen sâu thẳm của phu quân.

"Ân Tắc Ngôn, ta đã từng yêu chàng."

Ân Tắc Ngôn, giờ ta đã không còn yêu chàng nữa.

Trong vòng tay ấm áp ấy, ta mỉm cười mãn nguyện và chìm vào giấc ngủ sâu.

Loading...