Địa Ngục Của Grimm’s (Rules Land #2) - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-04 10:48:09
Lượt xem: 230

Tôi dụi mắt, thấy Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đang đốt lửa:

 

“Sao cô làm được hay vậy? Chỗ này đào đâu ra cây gỗ chứ.”

 

Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhe răng cười ranh mãnh, lù lù móc ra con ngỗng quay, đặt lên bếp lửa để hâm nóng:

 

“Do tôi lén trộm được từ căn nhà gỗ trong rừng đấy.”

 

Con ngỗng quay thơm phức, nó y hệt như một liều thuốc an thần cứu mạng tôi vậy.

 

Tay tôi bất giác giơ qua song sắt, bẻ một cái chân ngỗng.

 

Miếng thịt ngỗng béo ngậy thơm lừng, óng ả như muốn mời gọi tôi: “Nhanh ăn tôi đi, nhanh ăn tôi đi mà”.

 

Đợi đã, có điều đó không đúng.

 

“Nhanh ăn tôi đi, nhanh ăn tôi đi.”

 

Không phải là ảo giác, nó thật sự đang nói.

 

Thức ăn làm sao nói chuyện được!

 

Tôi làm theo quy tắc bóp nát cánh ngỗng, ngước nhìn Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.

 

“Sao vậy? Sao cô không ăn đi?”

 

Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đốt một que diêm, ném nó xuống đống cỏ khô trên đất, nghiêng đầu nhìn tôi.

 

Không, người này không phải là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.

 

[Các nhân vật trong thế giới này đều đến từ “Truyện cổ tích Grimm”. Nếu bạn không may gặp nhân vật do tác giả khác viết, phải gi*t ch*t họ ngay lập tức.]

 

Cô Bé Bán Diêm là nhân vật trong truyện cổ tích Andersen.

 

Tôi tóm lấy tay cô gái, kéo đầu cô ả kẹt giữa hai song sắt.

 

“Đừng... đừng mà! Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, cô muốn làm gì vậy? Làm ơn đừng hại tôi, tôi chính là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đây mà!”

 

Khuôn mặt và giọng nói của cô ả giống y hệt Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, dù tôi biết tỏng cô ả là kẻ giả mạo, nhưng tôi vẫn không nỡ xuống tay.

 

Đống cỏ khô bị que diêm đốt đã bắt đầu khói bốc nghi ngút lên, tôi đã không còn nhiều thời gian chần chừ nữa, vội lấy viên đá s/ắc nh/ọn mà Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đưa cho tôi, nhắm mắt lại, quay mặt đi, nhanh chóng r/ạch một đường trên c/ổ cô ả.

 

“Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng! Mau tỉnh dậy đi!”

 

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, ngục tối đã sớm chìm trong biển lửa.

 

“Tôi gọi cô từ nãy đến giờ, cô mà không tỉnh lại, chúng ta sẽ bị th/iêu r/ụi thành ngỗng quay mất!”

 

Cô gái trước mặt tôi chính là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ mà tôi quen biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dia-nguc-cua-grimms-rules-land-2/chuong-8.html.]

 

Tôi nhìn quanh, tìm thấy một đống que diêm vương vãi trên mặt đất. Tôi nhặt hộp diêm bên cạnh lên, bên trong có đặt một chiếc chìa khóa.

 

Tôi hớt ha hớt hải tra chìa khóa vào ổ xích sắt, cánh cửa sắt cuối cùng cũng mở ra.

 

“Đừng sợ, tôi tới cứu cô ngay đây!”

 

Tôi cực lực đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra, bịt miệng bịt mũi lại, đi đến cửa phòng giam Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, hai tay run rẩy cố nhét chìa khóa vào ổ.

 

Lạ thật, sao không nhét chìa khóa vào được chứ? 

 

Không, không thể nào…

 

Tôi quỳ xuống đất, nghiến răng ken két cố gắng vặn chìa khóa vào trong, nhưng ổ khóa vẫn không nhúc nhích.

 

Không đúng, chắc chắn sai sót ở chỗ nào rồi…

 

“Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, cứ đi trước đi.”

 

Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra khỏi ổ khóa.

 

Cô ấy dùng ánh mắt bình thản hờ hững nhìn tôi, như thể cô ấy sớm đã đoán trước được tương lai của mình.

 

“Đừng để chính cô cũng bị liên lụy.”

 

“Không, tôi sẽ không bỏ cô lại đâu. Tôi sẽ nghĩ ra cách mà, trước đây mỗi lần gặp nguy hiểm không phải hai chúng ta đều cùng nhau vượt qua hay sao?”

 

Sợi dây xích đã khóa chặt đường sống còn của cô ấy.

 

Làm sao tôi có thể trơ mắt bỏ mặc cô ấy ch*t tại đây được?

 

Đây là người bạn đồng hành duy nhất của tôi, từ khi rơi vào trong thế giới đen tối khủng khiếp này.

Ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, khói cuồn cuộn bao vây ngục tối, tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ bị ng/ộp th/ở liên tục ho khản cả cổ.

 

“Nghe lời tôi, mau đi đi!”

 

Qua hàng song sắt, cô ấy cởi chiếc mũ đỏ trên đầu xuống, nhét vào tay tôi rồi thủ thỉ:

 

“Thà ch*t trong biển lửa, còn hơn phải làm con rối mua vui cho hoàng tử!”

 

Đôi mắt trong veo của cô gái trẻ ánh lên ngọn lửa rực cháy.

 

Cô ấy không phải là nàng công chúa yếu đuối mỏng manh chờ hoàng tử tới giải thoát mình, mà là một hiệp sĩ sẵn sàng chiến đấu đến ch*t.

 

“Cô phải sống tiếp, mang theo chiếc mũ đỏ của tôi, tìm ra sự thật của thế giới này.”

 

Nước mắt tôi chực trào ra.

 

Sau đó quay đầu chạy một mạch về phía lối ra.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...