DỊ ỨNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-02 13:51:59
Lượt xem: 550

15.

Ngày hôm sau, có người từ trong thôn chạy tới gặp mẹ tôi.

"Lưu Ái Linh, mau đi xem, có người thừa dịp Tôn Mạnh Thắng nhà cô không ở nhà,  vào nửa đêm đào mộ của Đình Đình, làm cho khắp nơi đều là bùn đất và tro cốt hỗn loạn, thật là quá thảm rồi." 

Mẹ tôi bước ra từ phòng ngủ, vẫn còn mơ màng.

"Đừng làm ồn nữa, là chính tôi đào đấy!"

"......"

Những bà cô đang vây xem không khỏi ngạc nhiên nói: 

"Đây cũng quá thất đức rồi, sau khi ch.ết cũng không để người ta yên nghỉ, tốt xấu cũng là con gái ruột của cô, làm như vậy cũng không sợ gặp báo ứng à." 

Mẹ tôi nghe xong liền nổi giận: 

"Nó là con tôi, là mảnh thịt rơi từ trên người của tôi rơi ra! Tôi muốn làm gì với nó thì tôi làm, dù cho bây giờ tôi ném tro của nó đi trước mặt tất cả các người, nó cũng không thể oán trách tôi được."

"Các cô tụm năm tụm bảy nhiều chuyện thích xen vào việc người khác quá!”

"Biến đi! Tất cả các người mau cút khỏi nhà tôi!"

"Sáng sớm đã làm ồn, thật là làm phiền giấc ngủ của người khác!"

Người trong thôn vì để tránh cho gây phiền toái, ngay lập tức tản đi.

Mọi người đều nói rằng mẹ tôi đã điên rồi.

Mẹ tôi bực bội mà chuẩn bị trở về phòng đi ngủ, nhưng bỗng nhìn thấy tôi đứng im lặng ở cửa, khiến bà ta sợ hãi giật nảy mình.

"Muốn ch.ết à, đứng ở đó mà không biết lên tiếng à?" 

Đây là lần đầu tiên mẹ tức giận với tôi, người được gọi là Quang Diệu.

Tôi cười.

"Con biết rồi, mẹ ơi, mẹ là đang tức giận"

Mẹ tôi đầu tiên là sững sờ, sau đó đỏ mắt nhanh chóng nắm lấy vai tôi.

"Tao đã sai rồi, tao sai rồi hahaha, tao làm sao có thể không nghe lời của thầy Trần mà lại tin vào lời vớ vẩn của mày, mày không phải là Quang Diệu, mày chính là Đình Đình, chính là Đình Đình!"

Mẹ tôi càng không ngừng đung đưa thân thể nho nhỏ của tôi, lắc tới điên cuồng.

"Con khốn chế.t tiệt kia, mau cút ra khỏi cơ thể của con trai tao! Mày có quyền gì ở trong cơ thể của con trai tao!"

Khóe miệng của tôi bắt đầu giương lên, nở nụ cười.

Khi tôi nhìn thấy cảm xúc sụp đổ của mẹ sau khi nhìn thấy những chiếc lông gà mọc ra khắp cơ thể, đều nhanh chóng mọc lớn làm rách quần áo, 

Tôi liền cười đến lớn tiếng, vang vọng khắp căn nhà.

"Mẹ ơi, bây giờ mẹ thật giống như con gà đó."

16.

Một tuần sau, ba tôi kết thúc công việc ở nơi khác và trở về nhà.

Khi ông ấy về, tôi đang ngồi bên sân chơi với một chiếc xe đồ chơi.

Ba.  tôi không để ý tôi, nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng.

Lớn tiếng chất vấn mẹ tôi vì sao nổi điên, đang êm đẹp lại muốn đi đào mộ của tôi.

Thật là mất mặt.

Trong căn phòng trống trơn, không có một tia đáp lại.

.

Ba tôi tìm kiếm khắp nhà, rồi mới nghĩ đến việc hỏi tôi.

"Quang Diệu, mẹ con đâu? Chạy đi đâu rồi?" 

Tôi lắc đầu, giữ một lá rau và chọc chọc con gà mái mập mạp trước mặt.

Con gà mái đang kích động khanh khách kêu.

Đáng tiếc chân của nó bị buộc vào thân cây bằng dây lụa, không thể di chuyển.

"Không biết, từ khi con thức dậy hôm nay, con chưa thấy mẹ đâu cả."

Ba tôi nhìn con gà, sự chú ý của ông bị chuyển hướng ngay lập tức, ông nuốt nước bọt.

"Con gà này từ đâu ra, trông thế nào mà mập thế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/di-ung/chuong-5.html.]

Tôi ngước lên nhìn ba.

"Con không biết, có vẻ như là mẹ mua về nhà."

"Chắc là mẹ muốn chế biến thành súp gà cho ba khi ba về nhà đấy."

Tâm trạng của ba tôi dường như tốt hơn một chút.

"Được rồi, dù sao bây giờ ta cũng chẳng có gì làm, Quang Diệu, đi, ba đưa con đi g.iết gà nấu súp."

Tôi lại lắc đầu, quay trở lại chơi với xe đồ chơi của mình.

"Không, con không muốn đi, con muốn tự chơi ở đây."

"Được, thế thì để ba đi. Con phải ngồi yên ở đây ngoan ngoãn, không được đi ra ngoài biết chưa?"

"Biết rồi ba ba"

Sau khi ba đi, không lâu sau, từ nhà bếp truyền đến những tiếng gà kêu liên tiếp một cách kinh hoàng.

Nghe thấy đó, tôi có cảm giác nổi da gà.

Sau đó, là tiếng chặt gà.

Một cái, hai cái, ba cái.

Tôi nghe thấy không hiểu sao tâm tình vui vẻ bất ngờ.

Không phải rất giải tỏa căng thẳng, rất dễ chịu sao?

17.

Buổi trưa.

Mẹ vẫn chưa về nhà.

Ba.  tôi buộc phải tự nấu một bàn ăn và gọi tôi ra ăn.

Nhưng nồi súp gà bốc ra một mùi hôi kinh khủng, ba tôi đã phải đổ hết đi.

Vì việc này, mà ông ấy còn cằn nhằn mẹ tôi một trận, nói rằng tới con gà mẹ cũng không biết mua.

Sau đó, mẹ tôi vẫn không về nhà.

Sau đó, ba tôi mới biết rằng mẹ tôi đã mất tích.

Dù ông ấy đã báo cảnh sát, nhưng vẫn không tìm thấy mẹ tôi.

Ba.  tôi tức giận, cho rằng mẹ tôi đã bỏ đi với người khác.

Và ông ấy từ bỏ việc tìm kiếm mẹ tôi.

Không thể phủ nhận, vẫn là ba tôi “Hiểu lý lẽ”, việc từ bỏ là chính xác, nếu không làm sao có thể tìm thấy mẹ được chứ.

Tôi lấy quả cầu mà ba tôi làm từ lông con gà đó đá một cái, sau đó ném vào bếp lò đang đun nước.

Vậy là, không còn dấu vết của mẹ trên thế giới này nữa.

Thật tốt.

18.

Một năm sau vào ngày mẹ tôi mất tích, cũng chính là ngày ba tôi qua đời, 

Ông đã gặp tai nạn khi giám sát một công trường xây dựng ở tỉnh ngoài, rơi từ độ cao tầng 28 và qua đời.

Ông ta đã ch.ết đầy đau đớn, lại để lại cho tôi một khoản tiền bồi thường đáng kể.

Đủ để tôi tự mình chăm sóc bản thân và sống được mấy chục năm.

Tôi nghĩ, đó cũng là thứ duy nhất mà ông ta để lại cho tôi có ích trên thế giới này.

Ít nhất còn tốt hơn mẹ tôi.

Như vậy những ngày tiếp theo.

Tôi sẽ tự mình sống một cuộc sống tốt đẹp.

19.

Tôn Đình Đình, cuộc sống tương lai còn rất dài.

Tôi sẽ không bao giờ ăn trứng gà nữa, mà sẽ sống theo ý muốn của mình.

-Hết-

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...