DỊ ỨNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:14:52
Lượt xem: 598

9.

Khi tôi một tuổi, 

Trong nhà đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho tôi. 

Hầu hết mọi người trong hàng xóm, bạn bè và người thân đều được mời đến. 

So với kiếp trước, góp không đủ người để tổ chức một bàn tiệc sinh nhật, cái này thực sự quả là buổi tiệc lớn .

Mẹ tôi ôm tôi bốn phía khoe khoang, nghe người khác đối với tôi khách sáo tán dương.

"Tiểu tử này về sau khẳng định sẽ có tiền đồ,  tôi nghe nói ngày sinh ra đã biết gọi ba, rất thông minh." 

"Thằng bé cười thật đáng yêu, ôi, càng xem càng thích."  

"Trắng trắng mập mập này là một dấu hiệu tốt, có phúc khí thật." 

"Mạnh thắng, Ái Linh, hai người đúng là có phước." 

......" 

Nhưng tại cách đó không xa,  có một nhóm người đang nói chuyện. 

"Các bà có nghe chưa, mạnh thắng con của hắn lúc sinh ra là ở trong vỏ trứng gà, làm những bác sĩ y tá hù bỏ chạy, giống như một con quái vật vậy, rất tà tính." 

"Không phải chứ, tôi thấy nó chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi mà." 

"Tôi không đùa đâu, con dâu em chồng tôi đang làm việc ở trạm y tế xã, và cô ấy đã chính tai nghe từ một trong những y tá hộ sinh ngày hôm đó nói, họ còn nói Tôn Mạnh Thắng sợ họ đi ra ngoài nói xấu, nên đã cho họ mỗi người một phong bì đỏ 200 đồng nữa." 

Một người khác trêu chọc:  

"Vậy mà con dâu em chồng của bà, đồng nghiệp của cô ấy thế mà vẫn còn nói cho nó nghe à?"

Người này giải thích: 

"Ha, thật là không may, khi ấy người đó đang đi vệ sinh nên không nhận được phong bì, chưa lấy được, liền trở lại cùng những người khác thì thầm vài câu."  

"Bà nghĩ sao, có lẽ đó là báo ứng, vì con gái lớn của Tôn Mạnh Thắng đã bị mẹ nó cho ăn trứng gà đến ch.ết, nên Lưu Ái Linh đã  bị trả thù bằng cách sinh ra một quả trứng gà." 

"Nhân quả báo ứng, điều đó cũng không phải là không có khả năng." 

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Lưu Ái Linh đến rồi." 

Mẹ tôi mỉm cười ôm tôi ngồi lên ghế. 

"Mấy cô mấy bà đang nói chuyện gì đấy?" 

Những người còn đang đàm tiếu trước đó về chúng tôi ngay lập tức mỉm cười khen ngợi tôi. 

"Đang nói con trai của cô rất dễ thương đó." 

Mẹ tôi bắt đầu trò chuyện với họ. 

Từ đông kéo tới tây, từ tây kéo tới đông. 

Trong lúc trò chuyện, một người trong số họ nhận thấy tôi đang nhìn chăm chú vào cô ấy, nên cô ấy đã ôm tôi lại. 

Khi đến tay cô ấy, tôi bắt đầu với tay với lấy trứng gà xào trên bàn ở trước mặt, cô ấy nhìn thấy thú vị nên từng chút một cho tôi ăn. 

Tôi quay đầu nhìn vào mẹ đang chú ý vào việc nói chuyện với một người khác, mỉm cười và ăn một vài miếng trứng gà. 

Rất nhanh, trên cơ thể và khuôn mặt của tôi đã bắt đầu xuất hiện nhiều nốt phát ban nhỏ. 

Tôi ngay lập tức há mồm khóc rống lên.

Mẹ tôi quay đầu lại, kêu lên kinh ngạc. 

"Tại sao lại có nhiều nốt phát ban như vậy? Ai cho con trai tôi ăn trứng gà vậy? Các người là muốn hại ch.ết con tôi có phải không?" 

Người đã cho tôi ăn trứng gà lắp bắp mở miệng:  

"Là nó... nó tự muốn ăn thôi, tôi không biết thằng bé không thể ăn trứng gà, đừng có trách tôi, tôi chỉ là hảo tâm thôi." 

Nghe tiếng kêu của mẹ, ba tôi từ xa chạy đến. 

"Chuyện gì vậy?" 

Mẹ tôi nói với giọng khóc nức nở: 

"Hàng xóm nhà anh Vương nhân lúc tôi không để ý, đã cho Quang Diệu ăn trứng gà." 

Người hàng xóm nhà anh Vương ngay lập tức vì chính mình cãi lại: 

"Con trai nhà các người tự muốn ăn, tôi chỉ muốn cho nó ăn chút thôi, tại sao lại đổ lỗi cho tôi, Lưu Ái Linh, cô cái này đúng thật là thất đức!" 

Mẹ tôi khóc lớn hơn. 

"Tôi liền như thế chỉ có một đứa con trai, nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tôi sẽ khiến cô đền mạng!" 

Khi thấy vây tới người càng đến càng nhiều, bố tôi đuổi họ đi. 

"Khóc khóc khóc chỉ biết khóc, mắt nhìn một đứa trẻ cũng không được, thì cô còn biết làm gì." 

"Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh chóng đưa Quang Diệu đi viện, về sau tôi lại tính sổ với cô" 

Sau khi phân tán đám đông, bố mẹ tôi đưa tôi đi viện. 

May mắn là tôi không ăn nhiều, không có chuyện gì lớn, sau khi tiêm một ít dịch, chúng tôi đã rời viện. 

Mẹ tôi trong lòng một trận hoảng sợ. 

Hoàn toàn không giống như lúc trước, khi bà ta đối xử với tôi ở đời trước mà không hề sợ hãi. 

Vì vậy, vào tối hôm đó, mẹ tôi lại bắt đầu mọc lông tơ trên cơ thể. 

Lần này tôi không đi nhổ chúng, tôi muốn xem mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào khi tự mình phát hiện chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/di-ung/chuong-3.html.]

10.

Sau sự việc này, bố mẹ bắt đầu cảnh giác nghiêm ngặt, không cho tôi chạm vào trứng gà một chút nào. 

Nhưng họ có thể ngăn chặn được người khác nhưng không thể ngăn chặn được chính tôi. 

Khi tôi năm tuổi và có khả năng tự đi, tôi bắt đầu ăn trộm trứng gà mỗi tuần một lần. 

Tôi chỉ ăn một lượng nhỏ, không đe dọa tới tính mạng, nhưng hơn hết là để không để ba mẹ phát hiện. 

Vì vậy, lông trên cơ thể mẹ tôi càng ngày càng nhiều, một số thậm chí đã mọc thành lông gà hoàn chỉnh, khiến mẹ tôi hoảng sợ. 

Mỗi khi đêm khuya, khi bố tôi đã ngủ, mẹ tôi sẽ khóc lóc, đau đớn nhưng vẫn cố gắng nhổ từng sợi lông gà ra. 

Sau đó, bà ta sẽ lén lút đem đi vứt ra ngoài. 

Bà ta không dám nói cho ba tôi biết, sợ rằng nếu ba tôi biết sẽ nghĩ bà ta là quái vật, từ đó khinh thường bà và muốn ly hôn. 

Như thế bà ta sẽ không có ai muốn nữa. 

Vì vậy, bà ta thừa dịp thời gian ba tôi đi làm hơn một tháng mà không quay lại, lén lút đưa tôi đến làng bên cạnh để tìm một bà cốt được tương truyền rất lợi hại, để xem liệu mình có bị quỷ ám không.

11.

Bà cốt họ Trần.

Người trong thôn thường gọi bà là Trần Đại Sư.

Sau khi mẹ tôi kể lại tất cả những gì đã xảy ra với bà ta một cách rõ ràng và chi tiết, bà ta  mới từ từ mở đôi mắt mờ mịt nhìn chúng tôi.

Bà nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó nhanh chóng thốt ra bốn chữ: 

"Nhân quả báo ứng."

Mẹ tôi không hiểu, tiến gần hỏi thêm: "Đại sư có thể giải thích rõ hơn được không?"

Trần Đại Sư nhấc ngón tay lên và chỉ về phía tôi.

"Có lẽ cô nên hỏi con trai của mình."

Phải thừa nhận rằng.

Trần Đại Sư thực sự có chút năng lực.

Chỉ cần nghe mẹ tôi nói và bà ta đã có thể đoán được mối quan hệ nhân quả.

Tôi nháy mắt nhìn về phía Trần Đại Sư.

"Cái bà nội này xấu quá."

Trần Đại Sư lúng túng một chút, sau đó mỉm cười một cách khó coi với tôi.

"Tiểu bằng hữu, không nên tùy tiện nói người khác xấu, điều này là không lịch sự."

Tôi cười một cách ngây thơ.

"Nhưng bà nội này thật sự xấu quá, mẹ tôi nói rằng Quang Diệu không thể gạt người, vì vậy những gì ta nói đều là sự thật."

Trần Đại Sư: "..."

Bà ta nhíu mày không muốn nói chuyện với tôi về chủ đề này nữa.

Sau đó, bà trở lại vẻ ngoài bí ẩn và khó đoán như trước.

"Hãy kể ta những gì con thấy hoặc nghe được xung quanh hoặc trên người mẹ con một cách chi tiết."

Kể cho bà có ích chăng?

Nhưng nếu bà muốn nghe thì tôi sẽ kể cho nghe.

Chờ Trần đại sư dứt lời, tôi giơ cánh tay nhỏ, chỉ vào mẹ và nói: 

"Con thấy chị gái, chị ấy luôn nhìn chằm chằm vào mẹ."

"Chị gái còn nói, vì mẹ thích trứng gà nên mẹ hãy làm con gà đi, có thể sinh ra thật nhiều quả trứng gà."

Mẹ tôi kinh ngạc và hoảng sợ.

Tôi há mồm cười to, bắt chước con gà và vẫy hai cái tay.

"Làm con gà, gà gáy gáy, haha, vui quá đi."

"Ha ha ha, mẹ là một con gà, mẹ muốn làm con gà mái đẻ,, ha ha ha ha."

Mẹ tôi thân nổi da gà.

Lo sợ, bà ta đã đẩy tôi xuống đất.

"Trần Đại Sư, Quang Diệu nhà chúng tôi, nó, nó sao rồi? Thằng bé có bị ma quỷ ám vào không?"

Trần Đại Sư gật đầu.

"Không sai, cái lông gà trên người cô là quả, và tất cả nguyên nhân của mọi việc, hiện tại, đều ở trên con trai cô."

Mẹ tôi hoảng sợ: "Vậy thì mau đuổi cái thứ dơ bẩn đó đi!"

Trần Đại Sư nhìn chằm chằm tôi: "Có thể sẽ hồn phi phách tán." 

Mẹ tôi: "Vậy thì để cho đứa con gái kia hồn phi phách tán! Vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Trần Đại Sư không nói gì.

Tôi hừ lạnh một tiếng, bò từ dưới chân mẹ tôi lên, bổ nhào vào trên người bà ta mà hung hăng cắn bà một ngụm.

Cắn đến m.á.u thịt be bét, mẹ tôi thế nào cũng thoát không nổi.

Tôi nhìn mẹ với vẻ cười quỷ dị, từ trong hàm răng gạt ra một câu:  

"Mẹ, mẹ hận  con như vậy sao?"

Bình luận

4 bình luận

Loading...