Dĩ Thương Hải Đường Hoa - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:54:56
Lượt xem: 2,200

02

Từ trong hồi ức thu hồi suy nghĩ, ta ngồi trước tấm gương, tinh tế trang điểm, lại đổi sang váy lụa khinh sa mỏng mà tú bà đã đưa cho.

"Khinh Diên cô nương, đến giờ rồi, chuẩn bị lên sân khấu, ngươi chuẩn bị xong hay chưa?" Tú bà giọng điệu the thé, đẩy cửa phòng của ta.

"Đương nhiên là đã chuẩn bị xong, không phiền Vương mama phí công lo lắng." Ta cười nhẹ đứng dậy, ngón tay kéo lên mấy sợi tóc mai rũ xuống.

Ta không thể không nhìn thấy ánh mắt kinh diễm của Vương tú bà, kiếp trước ta không phối hợp, cố ý phá nát quần áo , trang điểm xấu xí, muốn làm hỏng buổi yến hội này.

Cuối cùng Vương bà bà sai người thay lại quần áo, rửa mặt mũi sạch sẽ cho ta, ném lên đài, ta bị ném đến mất hết mặt mũi.

Lần này, ta sẽ phát huy toàn bộ thực lực kinh diễm tứ tọa, để mỗi một người chỉ cần nhìn qua đều không dời mắt nổi.

Trước khi lên sân khấu, ta mang một chiếc mạng đỏ che mặt, nửa kín nửa hở mới dễ mê hoặc người.

Ta đi chân trần, trên đài chậm rãi nhảy múa, miệng hát một khúc dân ca mà kiếp trước ta đã học được ở trong cung, mỗi cái nhíu mắt mỗi một nụ cười đều tự mang phong tình.

Mạng che mặt vừa đúng lúc rơi xuống, ta mị nhãn ẩn tình nhìn thẳng ngay phía trước bàn trà, ta biết Khánh Lịch đế cùng Trân phi đâng an vị ở nơi đó.

Ánh mắt của Khánh Lịch đế đảo xung quanh, bởi vì cánh tay của Trân phi đang mặn nồng đặt trên người hắn khoe khoang tình cảm, nhưng khi hắn nhìn về phía ta, cả người trong nháy mắt liền ngu ngơ như mất hồn.

Hắn nhìn chằm chằm ta, bên trong đôi mắt đều là tham lam cùng dục vọng, cũng không thèm phản ứng lại đối với hành động thân mật khác của Trân phi.

Trân phi phát giác được cái gì đó không đúng, dừng tay lại, thuận theo ánh mắt của Khánh Lịch nhìn theo, ta cũng vừa vặn nở ra một nụ cười mê hoặc người khác.

Trân phi lập tức liền tức nhếch miệng, trên gương mặt xinh đẹp kia ngập tràn những cảm xúc ghen ghét.

Đạt được mục đích rồi, ta thu hồi nụ cười, giả bộ như bối rối nhặt lên mạng che mặt, một lần nữa đeo lên, vội vàng rời đi.

Ta cho những kẻ kia một có hội đủ để hồi tưởng lại gương mặt của mình,  khoảng trống ấy sẽ làm cho màn trình diễn của ta thêm vài phần hương vị.

Sau khi ta rời đi, dưới đài vang lên những âm thanh vỗ tay kịch liệt ủng hộ, những khách nhân đều la hét yêu cầu ta múa lại một lần nữa.

Trân phi hầm hừ quay đầu bước đi, Khánh Lịch ngồi im tại chỗ nhìn theo hướng ta vừa mới rời đi hồi lâu, mới phát hiện Trân phi đã không thấy đâu nữa, liền vội vàng đứng lên đuổi theo.

Vương mama đếm ngân phiếu cười đến không ngậm miệng được, không ngừng tán dương ta, ta chỉ đứng ở một bên cười khẽ, cũng không trả lời, lẳng lặng chờ đợi người trong cung đến.

Một lát sau có gã sai vặt tiến đến truyền lời, hắn cùng Vương mama thì thầm vài câu, sắc mặt Vương mama đại biến, bước chân vội vàng rời khỏi gian phòng của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/di-thuong-hai-duong-hoa/chuong-2.html.]

Ta biết rõ, đây là Trân phi phái người đến chuộc thân cho ta.

Ta bây giờ chính là đầu bài chạm tay là bị bỏng ở Vạn Hoa Lâu , không giống với kiếp trước ta ở trên yến hội bị bêu xấu mà là ở trên yến hội, vừa mới bộc lộ tài năng, xây dựng hình ảnh cho mình.

Vương mama làm sao lại tuỳ tiện để ta chuộc thân dễ dàng như vậy, cho dù là Trân phi lưng tựa vào Hoàng đế, chỉ sợ cũng chỉ là vật để Vương mama tham tiền lột đi một lớp da mà thôi.

Quả nhiên, thời điểm Vương tú bà quay trở lại, miệng đều cười ngoác đến mang tai, ngân phiếu trong tay đếm mỏi mà không hết.

"Khinh Diên cô nương, mama đã tìm được cho cô một chốn tốt đẹp vô cùng. Vị kia có chỗ đứng trong cung, lại coi trọng ngươi, phái người chuộc thân cho ngươi đó." .  Ta nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, ra vẻ mừng rỡ phụ họa bà ta:

"Thật sao? Tạ ơn mama, về sau ta có phất lên, nhất định không quên ơn mama đâu ."

Vương bà bà một mặt vui mừng, liếc ta một cái.

"Miệng nhỏ thật ngọt."

Ta cứ như vậy được đưa vào cung, được mấy cung nữ hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo, lại trang điểm kỹ càngsau đó để ta ngồi đợi một mình.

Nửa ngày, cửa phòng bị bỗng nhiên đẩy ra, một đám người thô bạo tiến vào, dẫn đầu chính là người ăn mặc cung trang vô cùng hoa lệ,  Trân phi.

"Lớn mật, nhìn thấy Trân phi nương nương còn không hành lễ? Tiện tỳ!" Một người ăn mặc như cung nữ xông lên, hung hăng muốn cho ta một cái tát.

Ta một tay nắm chặt bàn tay chuẩn bị rơi xuống trên người, bỗng nhiên hất ra, rồi cúi thấp người, hành lễ một cách hoàn hảo.

"Dân nữ Kinh Diên gặp qua Trân phi nương nương, Trân phi nương nương vạn phúc kim an."

Trân phi cũng không để ý tới ta, chỉ cúi đầu nhìn xem sơn móng tay đỏ trên tay, ta cũng không giận, vẫn giữ vững tư thế hành lễ cười nhẹ nhàng nhìn nàng chằm chằm.

"Hoàng Thượng giá lâm ——"

Rốt cục thanh âm ta chờ mong kia cũng vang lên, Trân phi sắc mặt đại biến, liền vội vàng xoay người muốn đi.

Nhưng nàng ta lại giống như đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, quay đầu hung dữ trừng ta.

"Ngoan ngoãn chờ đợi ở đây, nếu để cho ta phát hiện ngươi có bất cứ suy nghĩ nào không đáng có, thì cái tiện mệnh này cũng không đủ mà dùng đâu!"

Dứt lời nàng đổi khuôn mặt tươi cười, đi ra ngoài nghênh đón Khánh Lịch đế, sau khi nàng đi, ta khoan thai tự tại ngồi xuống uống trà.

Không hổ là trà trong cung, uống vào là thấy mùi thơm ngát, ta nhếch miệng, vuốt vuốt , đóng chén lại.

"Không vội, ta và các ngươi từ từ cùng chơi."

Bình luận

2 bình luận

  • 3 nữ nhân, 1 màn kịch, kết nhẹ nhàng, thank chủ nhà đã upp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

Loading...