Dệt Mộng - End

Cập nhật lúc: 2024-07-04 10:58:44
Lượt xem: 2,175

31

Ta không biết bài binh bố trận, nhưng là, sau khi c.h.ế.t đã nhìn thấy những điểm trọng yếu của trận đánh này, biết làm cách nào để thắng, thế là đủ.

Ta chỉ điểm vài câu, chuyện còn lại giao cho người chuyên nghiệp đi làm, Vạn tiểu tướng quân mang binh dụ địch, một khi thắng, đây chính là thời cơ tốt để hắn lập công.

Trình đại tướng quân hỏi ta nhất định phải như thế sao?

Ta nói: "Phải."

Hắn thở dài một hơi, vẫn là thuận theo ý ta, an bài nhân thủ. Bây giờ, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông.

Mà gió đông, chính là đại Tề chiến bại.

Quả nhiên, đời trước thua đời này vẫn là không có thắng, mấy vạn người toàn bộ mất mạng, chỉ có thể cầu hoà.

Bây giờ, lão Hoàng đế đã băng hà một năm, An Bình công chúa cũng đã ổn định xong thế cục, muốn phế tiểu hoàng đế bù nhìn, tự mình lên ngôi. Mà ta, cũng vừa lúc trở về.

 

32

 

An bình công chúa triệu ta vào cung, cùng ta nghiên cứu thảo luận làm như thế nào để Trình đại tướng quân giải ngũ về quê, như thế nào hại c.h.ế.t tiểu hoàng đế.

Ta mở miệng nói: "Điện hạ, ta cũng đã sớm nói, chuyện trên đời này nếu thật có thể tính toán tường tận, vậy thì không có ý nghĩa."

"Quốc sư nguyện ý giúp ta sao?"

Ta rút tay về, nàng có chút thất vọng: "Ta đến cùng có chỗ nào không bằng bọn họ, cũng bởi vì ta thân là nữ nhi sao? Nhưng quốc sư không phải cũng là nữ tử sao?"

 

"Điện hạ, cái này không có liên quan gì."

An Bình công chúa không cam lòng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói rõ. Trước khi rời đi, ta nhìn thấy trên bàn của nàng có lọ đan dược, không khỏi giật mình. Nàng theo ánh mắt của ta nhìn sang: "Thảo nào phụ hoàng khi còn sống rất thích thuốc của quốc sư, quả thực có thể khiến người ta tỉnh táo."

 

"Điện hạ còn trẻ, không cần dùng những thứ này."

"Ta thấy hiệu quả tốt, ban đêm cũng tỉnh táo. Dù sao cũng chỉ là bổ sung, lại không có hại gì, quốc sư bây giờ đã trở về, không bằng luyện thêm một ít."

"Điện hạ đã nói như vậy, ta chỉ có thể nghe theo."."

 

33

Tiếc rằng thuốc của ta vẫn chưa luyện xong, An Bình đã trực tiếp nhắm vào Trình đại tướng quân, những tướng sĩ đã được sắp xếp từ lâu nay cũng có đất dụng võ.

Đại tướng quân nhân cơ hội phản công, hai bên giao chiến, đêm đó trong thành lửa sáng rực trời, giống như pháo hoa rực rỡ ta từng xem hồi nhỏ. Rạng sáng, Vạn tiểu tướng quân đã mang tin vui trở về.

Cái ch của tiểu hoàng đế được đổ lên đầu An Bình, dòng dõi của lão hoàng đế đã không còn ai có thể kế vị, những người trong hoàng tộc không thể ngồi yên, nhưng không ai có thể cứng hơn lưỡi d.a.o trong tay ta.

Ta đã gặp An Bình lần cuối, đôi mắt nàng đầy kinh ngạc, trên mặt viết đầy vẻ không cam lòng và khó hiểu: "Quốc sư, sao lại là người? Tại sao? Rõ ràng chúng ta quan hệ tốt như vậy, sao người lại đối xử với ta như thế này?"

Ta thương xót lau đi lớp bụi trên mặt nàng: "Ngươi muốn làm hoàng đế, ta cũng muốn, lý do như vậy đã đủ hay chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/det-mong/end.html.]

Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tuyệt vọng mở miệng: "Vậy sao người lại dệt cho ta giấc mộng đầy hy vọng này?"

Câu hỏi này, ta cũng từng tự hỏi bản thân. Câu trả lời rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi mấy chữ không cam lòng, kiếp trước mặc dù nàng không chủ động đẩy ta vào đường cùng, nhưng ta cũng là vì nàng mà chết. Nàng là không được như ý nguyện, bị lãng phí tài năng, nhưng ta là mất mạng, sao ta có thể không oán hận nàng ta chứ?

Khi tuyệt vọng nhất, ta hận không thể kéo tất cả mọi người cùng ch với ta. Vì vậy, ta đã dệt cho nàng một giấc mộng lớn, giúp cho nàng cũng giúp ta, loại bỏ từng chướng ngại vật. Tự tay đưa nàng đến vị trí dưới một người, trên vạn người , sau đó, lại tự tay phá hủy giấc mơ đẹp của nàng.

 

"Ngươi cứ coi như ta từ đầu đến cuối đều đang lợi dụng ngươi đi."

 

34

 

Trình đại tướng quân chào từ giã, ta sảng khoái phê chuẩn.

Vạn tiểu tướng quân bây giờ đã là người nắm giữ phần lớn quyền hành. Chỉ là, ta không nghĩ tới ngay trước khi ta đăng cơ , chúng ta vẫn sinh ra bất đồng.

Hắn muốn cùng ta như trước đây, hi vọng ta có thể vì hắn lui khỏi vị trí này, về phía sau màn, giống như trước, làm một quốc sư trung quân ái quốc, phụ tá hắn quản lý giang sơn.

Ta nghe mà không nhịn được cười: "A Giác thật là nghĩ như vậy sao?"

"Như vậy không tốt sao? Vừa vặn ngăn chặn miệng của bọn ngôn quan kia." Hắn khẩn cầu nhìn ta, cái bộ dạng ra vẻ muốn tốt cho ta cũng không đáng để cho ta mềm lòng nữa.

 

"Đã đến bước này , Ta việc gì phải vì chắn miệng của bọn chúng mà ủy khuất cầu toàn?" Nghĩ cho bách tính chỉ là ngụy trang, lưu cho sách sử ghi lại thôi, bây giờ triều thần phàm là kẻ có đầu óc , ai mà không biết tất cả là do ta tính toán. Thế nhưng thì sao nào , Quá muộn rồi, Bọn họ cũng không đủ sức xoay chuyển tình thế nữa.

 

"A Âm, ta không hi vọng nàng bị bọn hắn dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công."

"Ngươi thật là nghĩ, ta sẽ vì hư danh mà từ bỏ quyền lực dễ như trở bàn tay à?" Ta trở tay cho hắn một bạt tai, trong mắt của hắn là chợt lóe lên tia hung ác.

"Ta là vì tốt cho nàng!"

"Ngươi nếu thật sự muốn tốt cho ta , thì hãy giống như Trình đại tướng quân giải ngũ về quê , Không phải nói thích ta sao? Nếu ngươi nguyện ý , Ta có thể đem vị trí hoàng hậu cho ngươi, thế nào?"

 

35

Chuyện đầu tiên ta làm sau khi đăng cơ , Chính là bức bách A Giác giao ra binh quyền.

Hắn không chịu , Ta liền lấy người nhà của hắn đe dọa , Hắn tại chỗ hô lên " Được chim bẻ ná, được cá quăng nơm"* , ta cũng chưa từng cúi đầu. Không phải không người cho hắn cầu tình, nhưng khi ta xuất ra tội của hắn chứng lúc , Quần thần lặng im.

 

( Nguyên văn : "狡兔死走狗烹" (thỏ khôn chết, chó săn bị nấu). Nguyên câu Hán văn: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong". Nghĩa là: "Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết")

Ta cuối cùng vẫn mềm lòng , Không gi được hắn , Chỉ đem hắn giam cầm tại hậu cung. Ta hứa hẹn , chỉ cần hắn giống như trước , Ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta liền sẽ giống như trước không thay đổi. Thế nhưng hắn không chịu , Luôn luôn oán hận nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp đầy hận thù , Ta thích vô cùng.

Nếu như , Có một ngày, ta có thể tự mình thuần phục thì tốt.

Mộng cảnh ta dệt cho chính mình vẫn còn tiếp tục, một ngày nào đó, hắn sẽ cúi đầu xuống, mà xưng thần với ta. Tựa như đất nước ta đang cai quản sẽ ngày càng phát triển ấm no hung thịnh, niềm tin của ta bắt đầu từ đây và sẽ kéo dài mãi mãi vô tận.

( Hoàn toàn văn )

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...