Đền Xà Vương - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:47:58
Lượt xem: 1,159

Mỗi một cô gái trong thôn đến tuổi 18, đều sẽ biến mất không rõ lý do.

 

Tôi cho rằng, họ đã đi lấy chồng ở thôn lân cận hoặc bị bệnh nằm ở nhà.

 

Nhưng khi tôi 18 tuổi, tôi mới biết, hóa ra các cô gái đều bị bố mẹ đem đi cúng tế.

 

Mà năm nay, đến phiên tôi rồi.

 

1.

 

Ngày sinh nhật 18 tuổi, cách ngày tôi thi vào trường cao đẳng còn có hai mươi ngày.

 

Bố tôi bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi: “Ngọc à, lâu lắm rồi con chưa về nhà. Có phải nên về nhà tổ chức sinh nhật không?”

 

Tôi vừa định nói không.

 

Bố tôi giống như là biết tôi định nói gì, bỗng nhiên cất giọng: “Hứa Ngọc, nếu con không về nhà, bố sẽ đánh em gái con đấy!”

 

 m thanh nền là tiếng khóc nức nở của em gái.

 

Cơ thể em ấy vốn yếu ớt, khóc lên giống như con mèo nhỏ.

 

“......Vâng” Tôi gặp giáo viên xin nghỉ, dự định chiều nay sẽ trở về thôn.

 

Lúc viết đơn xin phép nghỉ, giáo viên bỗng nhiên nói: “Nghe nói gần đây thôn của em rất loạn lạc.”

 

Loạn lạc?

 

Mấy tháng nay tôi đều đi học ngoại trú ở trường trung học trên thị trấn, đã lâu không quan tâm đến thôn đã có những thay đổi gì.

 

Giáo viên ký tên vào đơn xin phép, ánh nắng giữa trưa bị rèm cửa sổ ngăn ở bên ngoài, chỉ còn lại giáo viên ngồi trong bóng tối. Người phụ nữ thường ngày nhã nhặn này ngẩng đầu lên, nở một nụ cười cứng nhắc hướng về tôi: “Em đi về thì sẽ biết.”

 

Tôi ngồi trên xe buýt, mùi xăng nồng nặc xông lên khiến đầu tôi đau nhức.

 

So với những thứ này thì ánh mắt đánh giá của tài xế đang hướng về tôi trông càng buồn nôn hơn, ông ta nhìn tôi, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng: “Em gái, đã tròn mười tám tuổi chưa?”

 

Tôi không dám đáp lại.

 

Tài xế cười khì khì, ngân nga bài hát vớ vẩn: “Mười tám tuổi, làm cô dâu nhà ai, chung giường với ai, sinh em bé cho nhà ai, tái hôn với cụ nào?”

 

Trên xe buýt còn có mười mấy người đàn ông.

 

Trong số bọn họ có người già, có thanh niên, còn có trẻ em.

 

Nghe được lời của tài xế, đều nhìn về tôi.

 

Từng khuôn mặt đực ra đều đã lộ nụ cười: “Mười tám tuổi, mười tám tuổi.”

 

Tôi sởn gai ốc, xe mới vừa dừng lại, tôi liền ôm lấy balo chạy ra khỏi xe.

2.

 

Trong thôn cũng không có gì bất thường.

 

Người đến người đi, ra ruộng cày cấy.

 

Trong nhà cũng không có gì bất thường.

 

Sắc mặt bố khi đối xử với tôi không có gì thay đổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/den-xa-vuong/chuong-1.html.]

Mẹ cũng vẫn như trước chỉ mơ tưởng đến con trai.

 

Chỉ có em gái trông gầy đi không ít, nhút nhát nhét vào tay tôi thứ gì đó, vừa mở miệng: “Chị.....”

 

“Hứa Tú! Con làm gì vậy? Còn không mau đi nấu cơm?” Bố tôi ngắt lời em ấy, đẩy em gái đi ra sân sau.

 

Ông ấy ngoảnh đầu lại, hướng về phía tôi nói: “Hứa Ngọc, em gái con gần đây học nhiều đến mức đần độn, chỉ toàn ăn nói khùng điên, con đừng để ý đến nó.”

 

“Vâng......” tôi chỉ đáp lại một tiếng, rồi cúi đầu thấp xuống.

 

Ở trong xó không có ai, tôi mới dám nhìn vào tờ giấy mà em gái đã nhét vào tay tôi lúc nãy.

 

Tờ giấy đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nhưng vẫn có thể phân biệt được chữ của em gái. Khi viết, dường như em ấy rất sợ hãi, chữ viết run lẩy bẩy như cầy sấy.

 

“Chị mau chạy đi, bố mẹ %&*#”

 

Chưa kịp đọc rõ những chữ nằm sau chữ bố mẹ, đã nghe thấy tiếng mẹ vang lên từ phía sau: “Ngọc, đang nhìn gì đó?”

 

Tôi chợt hoảng sợ, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã nhét tờ giấy vào trong miệng.

 

Rất nhanh nước bọt đã làm ướt tờ giấy. Tôi nuốt xuống thật nhanh rồi mới quay đầu lại, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Con đang nhìn cây thạch lựu, nó được trồng vào lúc con sinh ra phải không?”

 

Mẹ cứ nhìn chằm chằm tôi, ngữ khí bình thản: “Đúng rồi. Đã 18 năm rồi, nhiều hạt nhiều phúc.”

 

Bà ấy rất cứng nhắc, nói chuyện không ăn nhập gì với tôi.

 

“Việc học thế nào? Cây thạch lựu này tốt thật.”

 

“Nhiều hạt nhiều phúc. Mẹ thấy là như vậy, con thấy sao?”

 

“Con gần thi vào cao đẳng rồi phải không? Mẹ quá vất vả rồi.”

 

Bà ấy đã nói rất nhiều.

 

Cho đến khi nghe thấy tiếng ho khan của bố từ trong nhà truyền đến.

 

Bà ấy mới hoàn hồn: “Ngọc à, mẹ nhớ con lắm, ban đêm ngủ cùng mẹ nhé.”

 

Tôi đương nhiên là đồng ý, đã lâu không gặp mẹ, tôi cũng rất nhớ bà ấy.

 

Nhưng mà không hiểu tại sao, nỗi bất an trong lòng tôi càng lúc càng lớn.

 

Ánh trăng treo đầu cành, tôi cùng với mẹ nằm trên giường lò.

 

Nhưng mẹ không nói gì.

 

Tiếng hít thở của bà ấy dần dần trầm xuống, chắc là đã ngủ.

 

Có tiếng mèo kêu nhẹ nhàng truyền tới ở dưới góc cửa sổ, tôi bình tĩnh mặc quần áo vào, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

 

Một cái bóng đen đang nhào tới, tôi đã rất quen thuộc với điều này nên đến gần cái bóng đó.

 

Là em gái.

 

Em ấy rúc vào trong n.g.ự.c tôi, ôm lấy tôi thật chặt.

 

Đôi vai gầy nhom run rẩy, nước mắt làm ướt bộ đồng phục của tôi, em ấy nghẹn ngào nói với tôi.

 

“Chị, bố mẹ điên rồi...... Bọn họ muốn đem chị đi cúng tế cho Đền Xà Vương!!”

 

Bình luận

2 bình luận

  • Cái kết buồn quá.... Nhưng có hơi khó hiểu là bắt mấy cô gái trong thôn hiến máu làm gì với lại An Hòa và mấy người kia chết hay ko gia đình họ sau cúng tế ko wtam nữa sao

    MeowWw 6 ngày trước · Trả lời

  • Hix. Buồn.

    Dust1506 1 tuần trước · Trả lời

Loading...