Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đèn Quỷ Chiêu Hồn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-05 17:55:47
Lượt xem: 1,670

Đây là chiếc đèn đầu tiên tôi thắp lên trong tháng này.

Vốn chẳng cần bồi thường, đền bù mạng người gì cả.

 

Nhưng tại sao ông lại cố ý để tôi tránh mặt đi?

 

6.

 

Đến canh ba, mười phút, dưới đôi mắt đầy mong chờ của mẹ, ông nội thắp đèn lồng giấy.

 

Mẹ thấy đèn đã sáng, liền mắng tôi một cách cay nghiệt:

 

"Đồ lỗ vốn, liệu hồn mà canh chừng đèn của em trai mày cẩn thận vào. Nếu nó tắt tao sẽ tìm người gi.ết mày!"

 

Tôi sợ hãi nép vào một góc và gật đầu.

 

Thực ra, mẹ tôi không hề biết rằng, dầu thắp trong chiếc đèn lồng này không phải là loại dầu bình thường, mà chính là dầu xác mà ông nội tôi đã để dành nhiều năm.

 

Một khi đã đốt cháy, nó sẽ không bao giờ bị gió dập tắt được và cũng sẽ không bị tắt cho đến khi linh hồn được triệu hồi thành công, hồn phách nhập thể thì mới tự tắt đi.

 

Chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên, ánh lửa bập bùng.

Tăng thêm sự quỷ dị cho bầu không khí đêm hôm tĩnh mịch.

 

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong trạng thái tựa người vào cửa.

 

Trời đã gần sáng, tôi dụi dụi mắt, trước mặt tôi là một bóng người mờ mờ ảo ảo.

 

Tôi khó khăn mở mắt ra, em trai tôi, Chu Thành Công, quấn khăn liệm cả người, đang nhìn tôi mà cười hi hi.

 

Tôi vội vã hét lên:

 

"Mẹ! Ông nội! Em trai tỉnh rồi!"

 

Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy có gì đó rất lạ…

 

7.

 

Tôi chưa kịp nhìn rõ tình trạng lúc bấy giờ của em trai mình thì một chiếc bao tải đã bất ngờ bao trùm lấy cơ thể tôi.

 

Sau đó tôi có cảm giác như mình bị người ta vác lên vai và chạy rất lâu.

 

Sau khi dừng lại, lại bị ném uỵch xuống đất.

 

Đợi khi chiếc bao tải che đầu được nhấc khỏi, tôi thấy mình đang nằm trong ngôi miếu Thổ địa bỏ hoang ở trước thôn.

 

Trước mặt tôi, ngoài người đàn ông to cao đã bắt cóc tôi còn có một người phụ nữ.

 

"Dì Vương?"

 

Mẹ của Chu Phú Quý trừng mắt nhìn tôi, đ.ấ.m đá tôi loạn cả lên:

 

"Là mày, con tiện nhân khốn nạn, là đã mày quyến rũ Phú Quý nhà tao đúng chứ?"

 

Tay chân của tôi bị trói hết lại, tôi không thể cử động được nên chỉ có thể cuộn tròn trên mặt đất.

 

"Dì Vương, tôi không có..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/den-quy-chieu-hon/chuong-3.html.]

Bà ta từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động, nhấn nhấn vào màn hình rồi lắc nó trước mặt tôi.

 

"Đây không phải là mày sao?"

 

Trên màn hình là hình ảnh cơ thể tôi và Chu Phú Quý dính lấy nhau.

 

Còn nhiều video khó coi hơn nữa trong mục album ảnh của điện thoại.

 

Tôi khóc lóc, lắc đầu.

 

"Là bọn họ… bọn họ ép buộc tôi..."

 

Bà ta dùng hết sức có thể đá tôi một cước, tôi chỉ có thể cuộn mình tròn hết mức.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói.

 

"Gượm đã!"

 

Dì Vương nghe thấy tiếng đó, thật sự không đá tôi nữa.

 

Tôi lén lút ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ở đó có một đạo sĩ tiên phong đạo cốt đang đứng.

 

Ông ta mặc một chiếc áo choàng đơn giản và cầm một cây phất trần trên tay. Mái tóc đen trộn lẫn với lấm tấm sợi tóc bạc, được búi lên cao.

 

Đạo sĩ bước vào và nói với dì Vương:

 

"Chu công tử trúng tà, tám chín phần là do ả mà ra, hiện giờ không phải là lúc để đánh nhau, nhanh chóng trói người này lại."

 

Ông ta quay lại nhìn về hướng mặt trời mọc và giục:

 

"Nhanh lên, bên kia sắp bắt đầu triệu hồi linh hồn rồi!"

 

8.

 

Theo lệnh của ông ta, tôi bị bịt miệng, trói lại một cách thô bạo rồi nhét vào cái rương.

 

Sau một hồi choáng váng, thông qua khe nứt trên rương mà nhìn ra ngoài, thấy mình bị bọn họ khiêng về thôn.

 

Trước ngôi nhà tranh đổ nát của tôi, có rất đông dân làng đang xem náo nhiệt.

 

Em trai bị trói lại như cái bánh ú, ngã xuống bên cạnh ông nội.

 

Nó không hề vùng vẫy, thậm chí còn phát ra âm thanh "hí hí hí" từ miệng.

 

Có rất nhiều người đến xem cuộc vui, nhưng ai cũng ngầm giữ khoảng cách với em trai tôi, như thể nó là một loại dã thú nào đó.

 

"Thằng nhóc này bị trúng tà rồi sao?"

 

"Mấy người đến muộn nên không thấy, vừa mới ban nãy, nó lao lên túm lấy chú Vương cắn một cái, đi tong một nửa cái tai luôn! Chú Vương còn đang ở phòng bác sĩ thôn băng bó kìa!"

 

"Ôi, nó vẫn còn đang nhai rột rột kia..."

 

Sau khi nghe xong, tôi nhìn kỹ em trai mình, nhận thấy rằng dường như nó không hề nghe thấy những âm thanh xung quanh, miệng say sưa nhai cái thứ m.áu me trong miệng.

 

Trông thì giống như là trúng tà rồi.

 

Loading...