Đến Muộn - Chương 1 : Bát Canh

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:48:20
Lượt xem: 8

Ngày mưa hôm ấy, Trì Dạ biết tin mình mang thai.

Cũng chính là hôm ấy, chồng cô ngã lên giường người khác.

Trái tim cô giống như ngày mưa ấy, khóc đến lụt đường.

Nhưng mà sau cơn mưa, người người nhà nhà đều dọn đường, nước mưa trôi xuống cống, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

*******

Trì Dạ cùng Hạ Hoài Sâm biết nhau từ hồi học trung học. Ban đầu là bạn cùng lớp, sau đó là bạn cùng bàn, cùng nhau thi đỗ đại học, đến khi ngoảnh lại đã qua sáu năm.

Sáu năm, tình cảm chân thành muốn tiến tới hôn nhân.

Hạ Hoài Sâm không đành lòng nhìn Trì Dạ bôn ba ở bên ngoài vất vả, một mực bắt cô nghỉ việc, chuyên tâm ở nhà tề gia nội trợ giúp hắn là được. Mà hắn cũng không có nhàn rỗi, liều mạng ra ngoài kiếm tiền, cộng thêm một chút khéo léo, thành công xin việc ở một công ty lớn.

Trì Dạ nghe lời, ở nhà dạo chơi. Một ngày ba bữa cơm ấm áp, chuẩn bị cơm bưng nước rót hầu hạ hắn.

Ở chung nửa năm, Trì Dạ chăm sóc Hạ Hoài Sâm đến là tốt, hắn cũng cảm thấy vậy là đủ, hai người kết hôn.

Họ hàng hai bên hết mực vun vén, bạn bè thì cười to chúc mừng. Dẫu sao những năm tháng thời niên thiếu ấy, chỉ có hai người là trụ lại đến cuối cùng, khiến bọn họ tin rằng có một thứ gọi là '' tình cảm chân thành vĩnh cửu mãi thanh xuân ''.

Trì Dạ ngọt ngào cảm ơn mọi người chúc phúc, trở thành cô dâu xinh đẹp.

Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Kết hôn một năm, Trì Dạ mãi không có bầu, mẹ chồng đối cô thay đổi thái độ.

Ban đầu bà nói bóng gió ăn thịt gà đẻ nhiều trứng, Trì Dạ cũng không hiểu rõ, cứ nghĩ mẹ chồng đối tốt với mình, lại còn thường xuyên hầm thịt gà già cho ăn.

Nhưng mà thịt gà già dai quá, cô ăn không hết, lại bỏ thừa.

Mẹ chồng tiện tay lấy cớ mắng mỏ, nói cô là đồ không biết tốt xấu, lại còn không biết đẻ !

Trì Dạ ôm mặt khóc.

Đâu phải cô không muốn, trước khi kết hôn cô đã từng đi khám sức khỏe mấy lần, bác sĩ nói cơ thể cô vẫn luôn tốt, thậm chí không có bệnh về tử cung, sao có thể không mang thai.

Mẹ chồng nhìn cô đỏ viền mắt, hừ lạnh rời đi.

Đến tối muộn Hạ Hoài Sâm trở về nhà, trên mặt bàn cơm canh nguội ngắt không giống mọi khi, hắn thấy lạ, gặng hỏi cô vì sao.

Trì Dạ không giấu diếm, nhỏ giọng nói. Hạ Hoài Sâm thở dài, hắn cũng mong có đứa bé, mẹ chỉ là nói nhiều, cũng không phải tâm tư xấu xa gì.

- Em xem, mẹ không phải vẫn thương em, hầm canh cho em ăn đấy sao ? Ngoan, nghe anh nhịn mẹ một chút, dù sao bà cũng không thường đến đây, lúc khác anh nấu cho em ăn !

Trì Dạ bĩu môi, hờn dỗi nhìn Hạ Hoài Sâm hai ba câu dỗ ngọt. Hạ Hoài Sâm thấy cô giận dỗi, cười cười xoa dịu.

Cuối cùng, cô vẫn thỏa hiệp.

Dù sao trước giờ cả hai không ở chung với nhà chồng. Bà có giận có nói thì cũng không thể khiến hai người ôm cơn giận vào giấc ngủ.

Qua một đêm rồi sẽ ổn thôi.

Hạ Hoài Sâm thấy cô nguôi giận, sờ sờ bụng chỉ còn hai múi bảo anh đói rồi đi tắm trước. Trì Dạ lại lục tục ngồi dậy hâm nóng cơm canh để hắn ăn cho ấm bụng.

Hạ Hoài Sâm tắm xong, cô lại thu quần áo chuẩn bị giặt. Mặc dù trong nhà có máy giặt, nhưng Trì Dạ vẫn quen vò tay sơ bộ một lần quần áo, máy giặt chỉ dùng để vắt hoặc thay thế khi cô quá mệt mỏi.

Kiểm tra một lượt quần áo, Trì Dạ kinh ngạc phát hiện, trong túi áo chồng cô có một thỏi son môi.

Hơn nữa còn đã được sử dụng qua.

Trên thỏi son còn vương mùi nước hoa nhàn nhạt, là nhãn hiệu cao cấp. 

Đối với một người mẫn cảm mùi hương lại hay đi chợ như Trì Dạ mà nói, cô cảm thấy thỏi son này nhất định có vấn đề.

Hạ Hoài Sâm đang ăn cơm, đột nhiên thấy Trì Dạ muộn phiền chạy đến trước mặt. Cô nhẹ nhàng đặt thỏi son lên bàn ăn, đáy mắt mong đợi câu trả lời của hắn.

Hạ Hoài Sâm nhìn cô im lặng, có chút mất tự nhiên nói :

- Son này ... là của sếp anh, hôm nay ăn cơm tiếp khách sếp về trước, son rơi ở dưới ghế, anh chỉ thuận tay cầm về thôi !

Trì Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô biết Hạ Hoài Sâm không phải người lăng nhăng, cũng không phải người thấy sắc quên nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/den-muon/chuong-1-bat-canh.html.]

Bằng không năm ấy hắn cũng không chọn ở bên cô.

Hạ Hoài Sâm đoán được tâm tư Trì Dạ, cộng thêm chuyện buổi tối vừa qua, sau khi dọn dẹp xong bàn ăn liền nịnh nọt vợ.

- Bà xã, em ở nhà cả ngày chắc là mệt rồi đúng không, đến đây, ông xã ''xoa bóp'' cho em !

Trì Dạ gật đầu, mặc dù trong lòng có phần không thoải mái, nhưng sau một đêm được '' xoa bóp '' cẩn thận, mọi nghi ngờ liền tiêu tan hết.

Anh ấy đã rất vất vả để kiếm tiền nuôi gia đình, mình cũng không thể nghi ngờ vô cớ được.

Những ngày sau đó, Hạ Hoài Sâm luôn trở về nhà đúng giờ, tận lực bồi Trì Dạ ăn cơm tối, có mấy ngày còn đưa cô ra ngoài đi dạo.

Trì Dạ có phần ngạc nhiên khi thấy hắn ân cần như vậy. Cô cẩn thận hỏi hắn rằng công việc không bận rộn hay sao ?

Hạ Hoài Sâm ôn nhu cười, bảo rằng công việc cái gì, đội vợ lên đầu sống lâu bất tử.

Trì Dạ mân môi chê hắn lẻo mép, thế nhưng trong lòng đều là ngọt ngào không gì sánh kịp. Hạ Hoài Sâm nhân lúc đường vắng, nhẹ hôn lên trán cô.

Trái tim Trì Dạ liền ấm áp.

Trong khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ bé ấy, mẹ chồng thình lình xuất hiện.

Tay bà lại xách theo hộp đựng canh, nhìn thấy Trì Dạ cùng Hạ Hoài Sâm thoải mái ra ngoài chơi như vậy, có phần không vui nói :

- Đều đã kết hôn còn không hiểu chuyện, không sợ người ta nhìn lại cười cho ! Canh gà mẹ vừa nấu nóng hổi đây, mau cầm về uống !

Bà ấn hộp canh vào tay cô, ánh mắt mang theo sự phức tạp nhìn Hạ Hoài Sâm.

Trì Dạ không biết phải nói gì lúc này, cô chỉ dám nhỏ giọng chào mẹ chồng, trong lòng vừa có một chút vui sướng cứ thế bị hộp canh gà dội tắt.

Hạ Hoài Sâm bị kẹp ở giữa đành phải trấn an mẹ hắn trước, sau đó hai người cũng không còn tâm tình dạo phố liền quay về nhà nghỉ ngơi. 

Về đến nhà, Trì Dạ thở hắt ra một hơi, định bụng đi tắm cho mát. Canh gà gì đó cô uống không nổi, để lát nữa chồng ngủ thì lén đem bỏ vậy.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Hạ Hoài Sâm sợ canh nguội uổng công mẹ hắn nấu, lại cẩn thận đổ ra bát cho cô, chỉ là lúc đổ ra mùi tanh xộc vào mũi làm hắn sợ đến ngây người.

Mẹ hắn bảo canh gà, thế nhưng đây là mùi bún ốc mà !

Sợ mình nghe nhầm, Hạ Hoài Sâm lấy thìa đảo lên. Ở dưới bát canh đúng là có rất nhiều thịt gà, nhưng mùi vị bát canh thì ...

Hắn đã hiểu vì sao Trì Dạ không chịu uống canh mẹ nấu rồi !

Trì Dạ vừa mới tắm xong, ngửi phải cái mùi tanh từ dưới bếp bay qua, chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe mấy lần. 

- Vợ à, em có sao không đó ?

Trì Dạ không trả lời, nôn ọe càng dữ dội hơn.

Hạ Hoài Sâm thấy vợ nôn không dám đưa cho cô uống, nhưng lại cũng không muốn mẹ không cần chăm sóc vợ mình, thế là gọi điện thuyết giáo bà một trận.

Chỉ là không ngờ bà lại không nghe vào tai, tức giận chạy thẳng đến nhà mắng. Trì Dạ còn chưa ráo người đã bị nói đến ong cả đầu, cô nhìn chồng cầu cứu.

Hạ Hoài Sâm chẳng những không cứu, còn chỉ trích đốt thêm mồi lửa. Cả nhà ầm ĩ một trận, cuối cùng mẹ chồng mắng đến hăng, huyết áp tăng đột biến liền ngất xỉu.

Một ngày vui vẻ, đến đêm còn phải túc trực bệnh viện.

Trì Dạ mở mắt ngồi nhìn mẹ chồng nằm trên giường bệnh ngáy o o, lặng lẽ than khổ trong lòng.

Em chồng thích ăn bún ốc, một lần ăn là phải hai gói, nhưng cô ta không thể ăn được hai gói sốt vì quá mặn, lại thêm mẹ chồng tiếc của cảm thấy gói sốt có chứa dinh dưỡng, thế nên lần nào cũng đổ vào nấu canh gà cho cô.

Trì Dạ mấy lần nói bà không cần vất vả, nhưng bà lại bảo nấu như vậy mới ngon. Mười bữa thì may ra mới có một bữa không có sốt bún ốc, Trì Dạ ngậm tanh nuốt vào.

Dù sao cũng không thể phụ lòng bà cụ.

Mẹ chồng thì thích gà chín tới, nhưng bà hầm cho cô toàn gà già, nấu chưa kỹ thịt dai nhanh nhách. Bình thường cố ăn cô toàn phải hầm lại gần một tiếng, lúc nhai vẫn còn cảm giác dai thật dai.

Chồng cô đã về nhà ngủ sớm để mai kịp thời đi làm.

Nhìn đồng hồ điểm hai giờ sáng, Trì Dạ có chút đói bụng.

Nghĩ đến nguyên nhân vào viện từ bát canh gà, trong lòng cô có chút bực bội.

Hay là .... mình cũng ăn một bát, rồi xin nước dùng bún ốc nấu canh gà cho bà ?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...