Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đêm Tối Nguy Hiểm - Chương 4,5,6: Lên xe.

Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:23:17
Lượt xem: 1,300

4.

"Cô ta quê mùa quá, sao anh lại thích một cô gái như vậy chứ?"  Cô gái bên cạnh Chu Gia Thần bỗng lên tiếng. 

"Chỉ là mới lạ thôi." Chu Gia Thần nâng ly rư/ợu, nhàn nhạt trả lời.

Nhưng anh lại liếc về phía cửa. 

Lần đầu gặp Liên Vũ, anh đã biết cô rất nhút nhát, rất ngoan. Khi anh hỏi xin số điện thoại, đôi mắt cô mở to, tròn xoe, như thể ngay giây sau là sẽ lăn ra ngất xỉu. 

Nghĩ đến những điều này, anh vẫn thấy thú vị.  Anh chưa gặp kiểu con gái như vậy, cảm giác rất mới lạ. 

Chỉ là, cũng chỉ vậy thôi, anh không phải là người có nhiều kiên nhẫn. 

"Ở ngoài trời mưa to quá." Bỗng dưng có người nhỏ giọng nói. 

Chu Gia Thần nhìn về phía ban công. 

Là một cơn bão, mưa lớn như thác đổ, nước tràn ngập như sông ngòi. 

"Các cậu nói xem, Liên Vũ liệu có nghĩ quẩn không?" 

"Khó nói lắm, vừa rồi cô ấy khóc như sắp vỡ tan vậy." 

"Gia Thần, có cần đi xem không?" 

Một tiếng sét đánh xuống rạch ngang bầu trời đen. 

Chu Gia Thần đột nhiên đặt ly rư/ợu xuống: "Tây Dã." 

Anh nhìn về phía góc phòng, nơi Lục Tây Dã suốt cả buổi tối chưa nói câu nào. 

Để người khác đi, Chu Gia Thần không yên tâm. 

Những người đó đều là những tay chơi, còn Liên Vũ thì quá ngoan ngoãn hiền lành. 

Chỉ có Lục Tây Dã, hoàng tử giới hắc bạch thành phố Úc.

Anh ta không có hứng thú gì với phụ nữ. 

"Hay là, cậu giúp tôi đi xem một lần nhé?" 

"Nếu cô ấy thực sự muốn nghĩ quẩn nhảy xuống biển thì cũng khá rắc rối." 

Lục Tây Dã từ từ nâng mắt, bình thản nhìn bạn mình.

Chu Gia Thần nói xong lời này đột nhiên thấy vô nghĩa. Lục Tây Dã vốn lạnh lùng, lười quan tâm chuyện dư thừa. 

Anh tự làm khổ mình rồi.

"Nếu cậu không muốn quản..." 

"Được." 

Lục Tây Dã đột nhiên đồng ý. 

Chu Gia Thần còn chưa hết ngạc nhiên thì Lục Tây Dã đã đứng dậy, khoác áo khoác ngoài rồi đi ra ngoài. 

5.

Mưa quá lớn. 

Tôi đứng trên bậc thềm chờ đợi một lúc lâu.  Nhân viên đã đi ra đi vào hỏi tôi tận ba lần xem có cần một cái ô hay gọi xe giúp không. 

Tôi ngơ ngác gật đầu đồng ý. 

Mở ô ra, tôi không do dự dừng bước nữa, không ngần ngại mà tiến vào cơn mưa lớn.

Có lẽ do bị ướt mưa. Đi chưa được bao xa, tôi đã bắt đầu thấy đầu nặng chân nhẹ, rất khó chịu.

Gió to mưa lớn, chiếc ô trong tay bị thổi xô nghiêng ngả. 

Lục Tây Dã lái chiếc Rolls-Royce dừng lại trước mặt tôi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dem-toi-nguy-hiem/chuong-456-len-xe.html.]

Cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng lãnh đạm của anh. 

Ngón tay lạnh lẽo trắng bệch, nắm chặt cán ô. 

Tôi vô thức lùi lại. 

Tôi đã nghe Chu Gia Thần nhắc đến vài lần. Bối cảnh gia đình Lục Tây Dã là xã hội đen.  Còn kiến thức của tôi về xã hội đen chỉ đến từ những bộ phim Hồng Kông trước đây. 

Những kẻ trong xã hội đen đều t/àn nh/ẫn, giec người không gớm tay.

Vì vậy mà lần đầu gặp Lục Tây Dã, tôi rất sợ anh. Thậm chí đến nhìn thẳng mặt đối phương còn không dám.

6.

"Lên xe." 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi vừa mới lùi một bước thì Lục Tây Dã lên tiếng.

Từng hạt mưa lớn rơi dồn dập xuống tán ô, rất ồn. Giọng anh cũng không lớn, nhưng rơi vào tai tôi lại như tiếng sấm.

Bước chân tôi cứng đờ. Đồng tử mở to, nét mặt hoảng hốt.

Sương mù cùng mưa lớn nặng trĩu mi mắt, tôi không cách nào nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.

Chỉ có sự sợ hãi, sự sợ hãi khi nhận thức rằng mình nhỏ bé như con kiến. Từ dưới chân lan tỏa khắp cơ thể. 

Tôi run rẩy đi đến bên xe. 

Tài xế xuống xe giúp tôi mở cửa, tiện tay nhận lấy chiếc ô từ tay tôi. Tôi nhẹ nhàng cảm ơn, cúi người lên xe. 

Nhưng hai chân như bị nhồi chì, gần như không nhấc nổi. Giày thể thao ướt sũng đạp lên thảm xe sạch sẽ. 

Một vũng bùn nước lan ra. 

Tôi bối rối không biết để tay chân ở đâu.  Mắt cúi xuống, căng thẳng xoắn tay. 

Thầm ước mình có thể biến thành một đống nhỏ, tốt nhất là trong suốt. 

Xe từ từ di chuyển về phía trước.  Đèn xe sáng rực, xuyên qua sương mưa. 

Chiếc Rolls-Royce như một con thuyền cô đơn trên biển. Không biết sẽ trôi đến đâu. 

Tôi đang mơ màng thì nghe thấy Lục Tây Dã gọi tên mình.

"Liên Vũ." 

"Có." 

Tôi bừng tỉnh, theo phản xạ ngẩng lên nhìn người đàn ông bên cạnh. 

Lục Tây Dã mặc vest, áo sơ mi mở ba cúc. Anh dựa vào ghế, chân dài để rộng ra. 

Như một con sư tử đang rình rập, không động đậy nhưng mang dáng vẻ cùng khí tức kiểm soát mọi thứ. 

Tôi vội vàng quay mắt đi. 

Tim đập như trống dồn.

Xe sẽ đi đến đâu? 

Lục Tây Dã sẽ làm gì? 

Gi/ết người phâ/n xá/c, hay tr/ói vào tảng đá rồi ném xuống biển? 

Tồi tệ hơn, bán vào chợ đen... 

Nhưng tôi, hình như không có gây thù oán gì với anh. 

Anh nâng chân, nhẹ nhàng đá vào ống quần jeans của tôi.  Ngón tay vừa dài vừa thon chỉ vào đầu gối mình. 

"Đến đây." 

Tôi chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng nổ lớn.

Mắt mở to nhìn anh, cả mặt lẫn cuống họng đều nóng bừng.

Loading...