Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đêm Tối Nguy Hiểm - Chương 18,19,20: Người là anh không muốn. Người cũng là tôi thích.

Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:27:35
Lượt xem: 1,561

18.

Khuôn viên của câu lạc bộ quá rộng. Tôi đứng dưới tán cây hoa, cảm thấy hơi buồn chán.

Lục Tây Dã bảo tôi đứng yên tại chỗ chờ. Tôi ngoan ngoãn không di chuyển, ngồi xuống ghế dài cạnh đó, lười biếng đung đưa chân.

Cho đến khi trên con đường nhỏ uốn lượn, hình bóng cao lớn thanh thoát của anh từ từ hiện ra, trở nên rõ nét trong mắt tôi.

"Liên Vũ." Lục Tây Dã gọi tên tôi.

Tôi nhìn anh, quên cả việc đứng dậy.

Gió đêm dường như đã lặng đi. Âm thanh của côn trùng trong hồ chỉ phát ra những tiếng kêu rả ích như có như không.

Người đàn ông trước mặt tôi, người đã từng rất thân mật với tôi, vậy mà chỉ sau vài ngày không gặp mà giờ đây lại trở nên xa lạ.

Lục Tây Dã đưa tay nắm lấy cầm tôi, vừa vặn nâng mặt tôi lên để anh dễ dàng hôn xuống. Sau đó trực tiếp hôn, không chút do dự.

Hơi thở của tôi, không khí trong khoang phổi, cả ý thức tỉnh táo cũng bị cướp đi.  

Hôn một hồi, chỉ còn âm thanh nước kêu lộp bộp. Lưng lẫn cổ tôi đều nóng rát. Tôi sợ những điều riêng tư trong đêm tối tĩnh lặng thế này sẽ bị người khác nhìn thấy.

Nụ hôn nóng bỏng của Lục Tây Dã rơi vào tai tôi: "Tối nay về cùng tôi."

Tôi chưa kịp mở miệng. Nhưng ánh mắt đột nhiên rơi vào đằng sau anh.

Chu Gia Thần đang đứng đó. Gương mặt anh ta bị màn đêm nhuộm thành một màu tối tăm.

Tôi không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh ta.

19.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Lục Tây Dã cảm nhận được sự khác thường của tôi. Anh thẳng người lên, theo ánh mắt tôi nhìn về phía sau.

"Đi theo tôi à?" Lục Tây Dã cười khẩy, đưa tay kéo tôi đứng dậy, sau đó thuận tay ôm vào lòng.

"Tây Dã, tôi nghĩ tôi cần anh giải thích." Giọng Chu Gia Thần vẫn khá bình tĩnh.

“Anh cần giải thích gì?" Lục Tây Dã nghiêng mặt, hôn lên gương mặt tôi: "Hiểu chưa?"

"Tây Dã." Nét mặt Chu Gia Thần ngày càng khó coi: "Anh làm như vậy không thích hợp lắm đâu."

"Không thích hợp chỗ nào?"

"Anh rõ ràng biết Liên Vũ và tôi..."

"Không phải đã chia tay rồi sao?" Lục Tây Dã ôm eo tôi nhưng không hề yên phận, thỉnh thoảng lại nắn nắn phần thịt mềm ở thắt lưng tôi.

"Chẳng phải anh lo cô ấy sẽ nghĩ quẩn nhảy xuống biển sao? Để tôi đi tìm cô ấy?"

"Tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn, nhờ anh đi xem giúp tôi, nhưng tôi không bảo anh..."

Chu Gia Thần cuối cùng vẫn không thể nói ra ba chữ "giành người yêu".

Dù sao thì anh cũng đã chia tay với Liên Vũ.

"Chu Gia Thần." Lục Tây Dã từ trên cao nhìn anh ta. 

"Người là anh không muốn."

"Người cũng là tôi thích."

"Anh sao lại có thể thích cô ấy..."

Chu Gia Thần hoàn toàn ngây ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dem-toi-nguy-hiem/chuong-181920-nguoi-la-anh-khong-muon-nguoi-cung-la-toi-thich.html.]

Tôi cũng bất ngờ nhìn về phía Lục Tây Dã. Nhưng chỉ có thể thấy sườn mặt đẹp đến ngây người của anh.

"Tại sao không thể thích cô ấy?" Lục Tây Dã ôm chặt tôi hơn: “Rất biết cách hôn khiến người ta thoả mãn."

"Hơn nữa còn rất ngoan."

“Những chiếc bánh nhỏ làm rất ngon."

Điều quan trọng là, cô ấy rất tốt bụng. Rõ ràng là rất nhút nhát, nhưng khi gặp chuyện lại không hề sợ hãi.

Đối mặt với bọn côn đồ. Không biết cô lấy đâu ra can đảm, xông lên bảo vệ các bạn gái làm thêm cùng.  Bị người ta đá một cái thật mạnh, nhưng vẫn không buông tay bảo vệ bạn.

Có thể chính vì tính cách mâu thuẫn này mà anh bị cuốn hút. 

Khiến nhiều ngày sau anh vẫn luôn nghĩ về Liên Vũ hôm đó. Sợ hãi, mặt trắng bệch, vừa khóc vừa không chịu lùi bước. 

Nhưng anh đã chậm một bước.

Lúc đó Chú Gia Thần đã theo đuổi cô rất lâu. Và cô, chẳng bao lâu đã trở thành bạn gái của Chu Gia Thần.

Cho đến đêm hôm đó, Chu Gia Thần đột ngột phát đi/ên muốn chia tay với cô ấy.

20.

Tôi đã trốn tránh Lục Tây Dã rất lâu. Chu Gia Thần đã tìm tôi vài lần, nhưng tôi vẫn không gặp anh. Sau đó, anh chặn tôi dưới ký túc xá trong tòa nhà giảng đường vài lần.

Tôi bị ép không còn cách nào khác, chỉ có thể gặp anh một lần.

"Liên Vũ, có phải vì Lục Tây Dã mà em không chịu quay lại với tôi không?"

"Không phải vì anh ấy."

"Chu Gia Thần, chúng ta không hợp nhau."

"Không chỉ là với anh, tôi và Lục Tây Dã cũng không hợp nhau."

"Sắp tốt nghiệp, tôi sẽ quay về tiếp tục thi nghiên cứu sinh."

"Tôi sẽ không quay lại nữa."

"Liên Vũ, tôi thừa nhận những gì tôi đã làm trước đây là sai." Dáng vẻ Chu Gia Thần cực kỳ sầu não: “Nhưng sau khi chia tay, tôi nhận ra mình vẫn thích em."

“Nhưng tôi đã không còn thích anh nữa."

"Vậy em cô thích Lục Tây Dã không?"

Mi mắt Chu Giả Thần có chút đờ đẫn: “Tối hôm đó tôi thấy hai người hôn nhau, em không hề đẩy anh ta ra."

Tôi im lặng một lúc: Thực sự không biết phải trả lời thế nào.

Lúc đầu tôi rất sợ Lục Tây Dã. Nhưng không biết từ khi nào, tôi không còn sợ anh nữa. Những ngày trốn tránh không gặp anh, thình thoảng tôi vẫn mơ màng nghĩ về anh. 

Dù đã nhanh chóng tỉnh táo, anh như một hoàng tử cao quý. Tự mãn, tựa như không thuộc về thế giới của tôi.

"Có phải vì xuất thân của anh ta tốt hơn tôi không?"

"Tùy anh nghĩ thế nào."

"Tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn, tôi đã nói rồi, tôi còn phải tiếp tục học."

"Sau này đừng gặp lại nhau nữa, Chu Gia Thần."

"Liên Vũ..." Chu Gia Thần muốn nắm lấy tôi.

Nhưng tôi đã né tránh.

Tôi không nhìn anh thêm nữa, cũng không quay đầu nhìn lại.

Loading...