Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đêm Kinh Hoàng Ở Làng Quế Gia - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-05-28 07:05:54
Lượt xem: 902

Cậu thanh niên nói bà của cậu ta mất hôm trước, nhưng lại có người trong làng nói là hôm qua còn thấy bà của cậu ta ở vườn sau, khiến tôi phân vân không biết chuyện nào là thật.

Tôi nâng cạnh nắp quan tài, ra hiệu cho lão Lưu kéo rộng khe hở thêm một chút.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Khi khe hở được mở rộng dần, ánh đèn vàng cam từ trên cao từ từ chiếu vào bên trong quan tài.

Tôi chăm chú nhìn vào th/i th/ể bà cụ, từng chút từng chút không bỏ sót chi tiết nào.

Tóc được chải gọn gàng, gương mặt thoáng nụ cười nhẹ, đôi tay đan chéo lên ngực, bộ t-ang phục đen bóng và mượt mà...

Tất cả đều giống y như lúc tôi vừa chỉnh trang cho bà cụ, trang nghiêm và an bình.

Nhưng tôi luôn cảm thấy trong lòng có gì đó, lưng áo thấy sởn lạnh, nhưng không thể nói rõ ra được.

Cảm giác như có một bàn tay nặng nề đè lên n.g.ự.c tôi, khiến tôi khó thở.

Tôi cố nén lại cảm giác bất an trong lòng, cùng với lão Lưu đóng nắp quan tài lại và đóng đinh vào.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, chúng tôi cầm lấy đống quần áo và chiếc ba lô căng phồng, rồi vội vàng chạy lên phía sau ngọn núi.

Trời đã tối đen, mặt trăng chỉ hiện ra một nửa, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Trên một khu đất trống cao ở phía sau ngọn núi.

Tôi lấy ra bộ quần áo thường mặc của người đã khuất và một sợi dây đỏ dài chín mét.

Sau đó luồn sợi dây qua lỗ ở n.g.ự.c áo, sau đó bảo lão Lưu cầm một đầu dây kéo thẳng.

Sau đó tôi đốt cháy bộ quần áo, lấy nó làm tâm, và để lão Lưu cầm sợi dây từ từ đi xung quanh.

“Lão Lý, đây lại là trò mới gì vậy? Trước đây chưa thấy anh dùng cách này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dem-kinh-hoang-o-lang-que-gia/chuong-7.html.]

“Vẽ một ranh giới để giam lỏng, lấy vật mang khí tức nặng nhất của người quá cố làm vật dẫn dắt, kết hợp với dương cương chi vật để vẽ nên một nơi giam lỏng.”

“Nghe có vẻ đầy ma mị đó, không phải là đi xem mộ đạo sao?”

Bóng dáng của lão Lưu đang đi vòng tròn tạm dừng, không hiểu hỏi.

"Đừng dừng lại, trước khi quần áo cháy hết thì tuyệt đối không được dừng."

Khi thấy lão Lưu tiếp tục di chuyển, tôi mới yên tâm nói.

"Khi vừa mới mở nắp quan tài, tôi có cảm giác rợn người, luôn cảm thấy có điều gì đó không hay sẽ xảy ra, nhưng tôi lại không thể nói rõ được cụ thể là gì."

"Vì thế vẫn nên phòng bị ứng phó trước, tóm lại là có gì đó không đúng."

Những việc khiến người ta vô thức cảm thấy không thoải mái là do tiềm thức tổng hợp tất cả những hiểu biết từ trước đến nay, đưa ra những phán đoán nhanh hơn suy nghĩ của não bộ.

Cũng giống như khi lần đầu gặp một người không quen biết, trong vô thức có cảm giác ghét hoặc không thích người đó.

Vì thế, tôi luôn tin vào trực giác của mình, chắc chắn có điều gì đó mà tôi chưa chú ý hoặc bỏ sót.

Tôi vừa suy nghĩ vừa đi theo sau lưng lão Lưu, rải lên những chỗ lão Lưu đi qua một chất lỏng màu đỏ sẫm bao gồm chu sa, bột nếp và m.á.u lợn.

Khi chất lỏng màu đỏ tạo thành một vòng tròn khép kín xung quanh.

Lúc ấy, ngọn lửa đang chập chờn yếu ớt, đột nhiên bùng lên và nghiêng mạnh về phía làng Quế Gia.

“Không ổn, quả nhiên có chuyện chẳng lành!”

Tôi hoảng hốt kêu lên.

Tôi vội vàng gọi lão Lưu và chạy nhanh về hướng ngôi làng.

Loading...