ĐÂY LÀ 'YÊU' - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 10:35:50
Lượt xem: 1,197

5, 

Tất nhiên là anh ta đã nghe được lời bàn tán của bạn học.

 

Mặc dù biểu cảm không có chút thay đổi nào, nhưng ánh mắt thì lóe lên một tia sáng.

 

Có người nhiều chuyện chen vào, “Du Tâm, tớ thấy cậu và học bá Hoắc rất xứng đôi vừa lứa đó! Nam thanh nữ tú, thành tích ngang nhau, thật sự là thiên duyên tiền định!”

 

Đúng vậy, trong mắt mọi người, Hoắc Trác là học sinh ưu tú, vừa hiền lành lịch thiệp, vừa ôn tồn lễ độ, là người được ông trời ưu ái.

 

Không ai biết nội tâm của anh ta vặn vẹo méo mó đến mức nào.

 

Tôi mỉm cười nói, “Đâu có, tớ không xứng với người ta đâu, nhưng mà học sinh ưu tú đang bị thương, tớ qua giúp người ta chút nhé. Phiền các cậu giúp tớ cầm sách vở về lớp, tớ qua nói chuyện với cậu ấy một chút.”

 

Mọi người mỉm cười rời đi.

 

Nụ cười của tôi lúc này lạnh đến cực điểm.

 

Xung quanh vắng lặng chỉ có tiếng gió lạnh thấu xương.

 

Tôi đạp một cước vào đùi phải của Hoắc Trác.

 

Anh ta không kịp phản ứng, từ từ trượt theo vách tường.

 

Thạch cao băng bó bên ngoài cũng hiện ra vết đỏ, càng làm nổi bật nên sắc mặt tái nhợt của anh ta.

 

“Cậu lê cái chân gãy này đi theo dõi tôi à?” Tôi cười lạnh, nắm lấy cổ áo Hoắc Trác dí lên tường.

 

“Hay là chân trái cũng ngứa, muốn tôi giúp cậu xử lý?”

 

“Không có, tôi chỉ…”

 

“Chỉ cái gì? Thích tôi à?”

 

Tay tôi dùng sức mạnh hơn, siết chặt cổ Hoắc Trác đến mức anh ta không thở nổi.

 

Tôi ghé sát vào tai anh ta, “Nghe nói hôm qua Liễu Viện chăm sóc cậu cả đêm, cô ta có làm cậu thỏa mãn không, có khiến cậu thoải mái giống như tôi không?”

 

“Rõ ràng là cậu xin nghỉ ba ngày, vậy mà hôm nay đã đến trường học, có phải muốn đến gặp tôi không?”

 

Sắc mặt Hoắc Trác chuyển từ trắng sang đỏ, tham luyến nhìn gương mặt tôi.

 

Tiếng thở dốc càng lúc càng tăng lên.

 

Tôi nhìn thấy hình bóng của mình trong cặp mắt đen láy kia.

 

Vừa ác độc vừa tàn nhẫn.

 

Nhưng còn thấm vào đâu.

 

Kiếp trước, Hoắc Trác cắt đứt gân tay gân chân của tôi, còn ép tôi p / h / á / t / h / a / i, lúc đó gương mặt của anh ta đáng sợ hơn tôi lúc này rất nhiều.

 

Tôi không do dự mà giẫm lên đùi anh ta, cười lạnh.

 

“Không ngờ nha, đúng là thứ hèn hạ, loại người như cậu mà cũng xứng thích tôi sao?”

 

Hoắc Trác không nói lời nào, tôi đạp thêm mấy cước cho hả giận, sau đó vui vẻ nhìn gương mặt trắng như ngọc của anh ta trở nên xám xịt.

 

“Thôi, đừng có giả vờ nữa, bản kiểm điểm kia nhờ cậu viết đấy. Ai bảo chúa cứu thế của cậu làm ảnh hưởng đến tôi, cô ta thiếu nợ tôi, cậu đến trả thay cô ta.”

 

Không biết câu nói này đã chọc trúng chỗ nào của anh ta mà lại khiến hơi thở của anh ta dần trở nên gấp gáp.

 

Tôi thăm dò Hoắc Trác, t át cho anh ta một bạt tai.

 

“Điếc à?”

 

Hoắc Trác lắc đầu, khàn khàn nói, “Đã biết.”

 

Sau khi nộp bản kiểm điểm, chủ nhiệm đã biểu dương tôi trước lớp vì biết nhận lỗi và hứa sẽ sửa lỗi, trong bản kiểm điểm viết sau này tôi sẽ quan tâm Hoắc Trác nhiều hơn, tránh để người khác châm ngòi ly gián.

 

Bản kiểm điểm này là do Hoắc Trác viết, bên trong ít nhiều cũng có vài lời thật lòng của anh ta.

 

Liễu Viện tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức lòng bàn tay hiện ra một vệt m / á / u.

 

“Giang Du Tâm, sớm muộn gì Hoắc Trác cũng sẽ trở nên giàu có, lúc đó tao sẽ theo cậu ấy hưởng thụ vinh hoa phú quý với tư cách là ân nhân của cậu ấy, để xem khi đó mày còn toàn thây hay không!”

 

Cô ta lẩm bẩm một mình.

 

Tôi bật cười.

 

Vậy thì chờ xem.

 

6,

Cuối cấp nên áp lực cực lớn, tất cả bạn học đều chăm chỉ học tập để chuẩn bị cho kì thi đại học vào tháng sáu.

 

Chỉ có Liễu Viện là ngoại lệ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/day-la-yeu/chuong-3.html.]

Mỗi ngày cô ta sẽ nghĩ ra một cách để quan tâm Hoắc Trác, ngày ngày mang đồ ăn thức uống đến cho anh ta.

 

Dù có bị từ chối cũng không tức giận.

 

Chỉ cần mắt không mù đều nhìn ra được cô ta thích Hoắc Trác.

 

Dần dần, mọi người đều đồn rằng Liễu Viện và Hoắc Trác yêu nhau, cô ta không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của bạn trai nên mới không công khai.

 

Tất cả mọi người đều khịt mũi coi thường, nhưng qua một thời gian dài bị Liễu Viện tẩy não, dần dần mọi người cũng tin đây là sự thật.

 

Mặc dù Hoắc Trác không có tí gì gọi là đáp lại.

 

Anh ta vẫn luôn lạnh lùng từ chối bánh gato, trà sữa, lời mời đi hẹn hò của cô ta.

 

Tôi ngồi phía trước vui vẻ nói chuyện với bạn học, “Có vài người đáng thương thật, có tình mà không được đáp lại, chắc là vẫn chưa biết người trong lòng của mình đã sớm thành con ch.ó của người khác rồi.”

 

Liễu Viện năm lần bảy lượt bị Hoắc Trác từ chối, bây giờ lại bị tôi nói kháy, cô ta tức giận đến đỉnh điểm, muốn nhào tới cào nát mặt tôi.

 

Tôi lùi về sau vài bước, đưa tay bóp cổ cô ta.

 

“Mày nổi điên cái gì, tao nói mày à?”

 

Liễu Viện không thở nổi, cô ta nắm chặt lấy cổ tay tôi, vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

 

Tôi vừa buông tay thì đầu cô ta đập một phát xuống bàn.

 

Tất cả mọi người đều cười ầm lên.

 

Từ đầu đến cuối, Hoắc Trác không nhìn về phía cô ta chút nào.

 

Liễu Viện vừa xấu hổ vừa giận giữ, ánh mắt tựa như có đ ộc muốn cắn nát xương cốt của tôi.

 

Sau khi tan học, tôi từ chối lời mời của bạn học rồi đi về nhà một mình.

 

Ánh trăng chiếu xuống kéo bóng tôi thật dài.

 

Trong nháy mắt, từ một cái bóng chuyển thành nhiều cái bóng, ai nấy đều giương nanh múa vuốt tiền về phía tôi.

 

Tôi bình tĩnh giấu chiếc côn sắt vào tay áo rồi rẽ vào một con ngõ hẹp.

 

“D*M! Con đ i ế m này dám đùa bỡn chúng ta, mau đuổi theo.”

 

Tiếng nói tức giận của Liễu Viện rống lên đinh tai nhức óc, theo sau là tiếng bước chân ồn ào của mấy tên côn đồ.

 

Có thằng đứng ra lấy lòng cô ta, “Không sao đâu, Giang Du Tâm chỉ là con bé trói gà không chặt, xử lý một chút là nó biết sợ ngay.”

 

Kiếp trước cũng như vậy, sau khi nghỉ chơi với tôi, cô ta thẹn quá hóa giận nên gọi vài tên côn đồ ngoài trường đến chặn tôi trong ngõ.

 

Hoắc Trác lúc đó cũng đi ngang qua, tôi cứ mong là anh ta sẽ tốt bụng giúp tôi báo c ảnh s át vì dù sao tôi cũng đã từng đứng ra bảo vệ anh ta, nhưng không ngờ anh ta chỉ lạnh lùng chứng kiến toàn bộ quá trình đó.

 

Kiếp trước, đến khi hấp hối rồi tôi vẫn còn nghĩ cách trả thù.

 

Lần này, cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

 

Nhân lúc bọn chúng còn đang bàn xem nên t r a t ấ n tôi thế nào thì tôi đã mon men trèo lên tường, nhặt một hòn đó rồi ném vào đầu Liễu Viện.

 

“Aaa!’

 

M á u chảy xuống qua các kẽ ngón tay, cô ta ôm đầu đau đớn.

 

“Chị Du Tâm, tụi em đến giúp chị đây!” Mấy anh em mà tôi thu phục được đã sớm mai phục ở đây để đợi lệnh của tôi.

 

Mấy tên c ôn đồ chơi cùng Liễu Viện sợ vỡ mật, ba chân bốn cẳng chạy đi.

 

Tôi nhảy từ trên tường xuống, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Liễu Viện, nắm lấy tóc cô ta.

 

“Mày tưởng chỉ mình mày có đàn em à?”

 

Không muốn làm và không làm được là hai chuyện khác nhau.

 

Kiếp trước tôi nghiêm túc học tập, kính già yêu trẻ, cuối cùng lại nhận phải kết cục bi thảm.

 

Trước khi lìa đời, tôi đã ngộ ra một chân lý, làm người không nên quá thành thật, hiền quá sẽ bị người khác đè đầu cưỡi cổ.

 

Kiếp này, tôi đã sớm làm quen với anh em giang hồ gần trường, để bọn họ bảo vệ tôi.

 

Liễu Viện bị nhét đất cát vào mồm, hai mắt đẫm nước mắt, “Giang Du Tâm, mày dám đ ánh tao!? Sau này Hoắc Trác sẽ thành công, trở nên giàu có, tao là ân nhân của cậu ấy, mày đoán xem cậu ấy có giúp tao báo thù hay không?”

 

Tôi vỗ vỗ tay, ra hiệu cho đàn em bê Hoắc Trác tới.

 

Anh ta vừa mới tan ca làm thêm, vẫn chưa kịp thay bộ đồng phục trên người ra.

 

Liễu Viện kích động đến mức bật khóc.

 

“Mau cứu tôi, Giang Du Tâm muốn g / i / ế / t tôi!”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...