Dạo chơi đất kinh kỳ - Chương 011: Bất ngờ đạt được

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:09:57
Lượt xem: 7

Bà nội thường nói với Vương Hi rằng, dựa núi núi đổi, dựa sông sông chảy, con người và đặc biệt là nữ nhân muốn cái gì thì nhất định phải cố gắng đạt được.

Nàng rất thích người tự lực.

Thường Kha như vậy cũng được coi là người tự lực nhỉ?

Vương Hi cảm thấy có lẽ mình nên giúp nàng ấy một tay.

Nàng nháy mắt với Thường Kha, nói:

- Tỷ muốn muội nghĩ cách giúp tỷ ư? Nhưng ngoại trừ làm nũng trước mặt trưởng bối thì muội chẳng biết làm gì khác. Tỷ nhất quyết muốn muội nghĩ cách giúp tỷ ư?

- Làm nũng?

Thường Kha nhìn Vương Hi bằng ánh mắt kinh ngạc.

Vương Hi gật đầu, nghiêm túc nói:

- Trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn. Nhà muội có rất nhiều huynh đệ tỷ muội. Muội rất thích làm nũng với ông bà nội. Nếu không phải việc gì to tát, thường thì ông nội sẽ đồng ý, còn bà nội luôn chiều theo muội, dẫu là chuyện lớn cũng sẽ nghĩ cách giúp muội.

Thường Kha trầm ngâm.

Vương Hi nhân cơ hội cáo từ.

Đến buổi trưa, nàng nhận được tin Thường Kha nước mắt rưng rưng, khóc hết ruột gan trước mặt thái phu nhân, thái phu nhân mềm lòng, gọi Hầu phu nhân tới, thương lượng lại chuyện phòng cưới của Thường Tam gia.

Hồng Trù lo lắng:

- Thái phu nhân sẽ không để Thường Tam gia ở tại Liễu Ấm Viên chứ ạ?

Vương Hi bình chân như vại, nói:

- Không đâu! Liễu Ấm Viên vừa rộng vừa nát, việc tu sửa tốn rất nhiều tiền. Cứ cho là thái phu nhân đồng ý thì Hầu phu nhân cũng sẽ không đồng ý.

Thường Tứ gia và Thường Ngũ gia đều đã đính hôn. Thường Tam nãi nãi vừa được gả đến là hôn sự của Thường Tứ gia cũng bắt đầu được chuẩn bị. Hầu phu nhân sẽ không để Thường Tam gia vượt mặt con trai mình.

Hồng Trù thở phào nhẹ nhõm, hỏi:

- Chúng ta sẽ chuyển đến Liễu Ấm Viên thật ạ?

Vương Hi gật đầu, ném tú cầu trong tay ra ngoài.

Hương Diệp phi nhanh theo, cắn lấy tú cầu rồi vui vẻ chạy lại. Nó tròn đôi mắt trong veo, cọ vào đùi Vương Hi, trả tú cầu lại cho nàng.

Vương Hi cười hì hì xoa đầu Hương Diệp, cầm lấy tú cầu rồi lại ném ra ngoài.

Hương Diệp lại chạy bay đi...

Đây là một trong những trò mà nó thích nhất.

Vương Hi vừa chơi với Hương Diệp vừa nói với Hồng Trù một cách thản nhiên:

- Đương nhiên ở chỗ này cũng tốt. Không phải thái phu nhân cảm thấy có lỗi với mẫu thân ta sao? Ta ở chỗ này, bà ấy có thể quan tâm chuyện ăn uống sinh hoạt của ta, tâm trạng sẽ tốt hơn chút. Đây cũng xem như ta thay mẫu thân tận hiếu.

Còn về hôn sự của nàng, nàng cho rằng mẫu thân đã đặt quá nhiều kỳ vọng ở thái phu nhân.

Chuyện bên Hạnh Viên nhỏ như vậy mà bà ấy lề mề mấy ngày vẫn chưa giải quyết xong. Hôn nhân lại là chuyện lớn, chắc gì bà ấy đã có mắt nhìn.

Song, Vương Hi cũng hiểu tại sao mẫu thân lại làm vậy.

Có hận, cũng có yêu. Nhất thời bị tình thân làm mờ mắt là điều có thể cảm thông.

Nhưng tốt nhất là thái phu nhân đừng can thiệp vào hôn sự của nàng.

Nàng nói với Hồng Trù:

- Việc ta dặn dò, bên Vương Hỉ nhất định phải có tin tức vào sáng sớm mai. Nếu lúc này đổi ý, chẳng phải sẽ lãng phí nhân lực, vật lực sao?

Mọi thứ đều có cái giá của nó, không thể lãng phí một cách vô ích. Thế nên khi quyết định làm chuyện gì thì phải cẩn thận, nhưng một khi đã quyết định thì không sợ gian khổ, phải thực hiện đến cùng.

Vương Hi ôm Hương Diệp, gãi gãi cằm của nó.

Hương Diệp thỏa mãn kêu "rừm rừm".

Vương Hi cười hì hì, nói với Hồng Trù:

- Ngươi vẫn coi sân sát vách kia tiếp, xem có phải người đó chỉ xuất hiện vào mỗi sáng sớm không.

Nàng không ngại sắp xếp lại thời gian của mình.

Nhưng nếu thấy người đó tản bộ buổi tối cũng rất tốt.

Vương Hi nghĩ thầm.

Hồng Trù thưa vâng. Vương Hi cho Hồng Trù lui xuống đi theo dõi, giao mèo cho A Nam rồi dẫn theo Bạch Truật đến thư phòng chép kinh thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dao-choi-dat-kinh-ky/chuong-011-bat-ngo-dat-duoc.html.]

Sắp đến lễ Phật Đản, bà nội sẽ thành tâm dâng hương lễ bái. Nàng đâu thể tới kinh thành rồi quên mất bà, cũng phải chép cho bà vài trang kinh thư mới được. Không kịp mùng tám tháng tư thì còn mười lăm tháng bảy mà!

Vương Hi ở nhà chăm mèo mấy ngày mà bên Hạnh Viên vẫn chưa giải quyết xong.

Hầu phu nhân đưa ra vài giải pháp nhưng hết thảy cũng phu nhân không hài lòng rồi lại đến Nhị thái thái không thỏa hiệp.

Vương Hi lấy làm kỳ quái, bảo Thanh Trù đi nghe ngóng:

- Không ngờ Nhị thái thái dám phản bác Hầu phu nhân. Ngươi đi hỏi xem có nội tình gì không?

Thanh Trù nhanh chóng cho nàng câu trả lời. Chuyện là phủ Vĩnh Thành Hầu nợ Nhị thái thái một khoản rất lớn.

Đừng nói Vương Hi, mà ngay cả mấy đứa Bạch Quả nghe xong cũng phải trợn mắt há mồm.

Thanh Trù nói:

- Nhà mẹ của Hầu phu nhân chỉ là một cử nhân. Tuy dạo trước cũng có ít tài sản nhưng cụ nhà bệnh liệt giường lâu ngày, dẫn đến vốn liếng tiêu tán gần hết. Lúc Hầu phu nhân xuất giá, ngoài mặt là ba mươi sáu hòm đồ cưới nhưng thật ra không có gì đáng tiền. May mà hai huynh đệ đề danh bảng vàng, làm tri phủ mấy năm ở Kim Hoa đông đúc và trù phú nên nhà mẹ của Hầu phu nhân mới dư dả dần lên.

- Nhị thái thái lại không giống vậy. Tuy Nhị thái thái là con thứ nhưng rất được yêu chiều, cụ nhà từng làm Tổng binh Phúc Kiến mấy chục năm. Thế nên khi Nhị thái thái xuất giá, cũng chỉ có ba mươi sáu hòm đồ cười nhưng của hồi môn hầu hết là đất đai, cửa hàng, tiền thu một năm không ít.

- Lão hầu gia không giỏi kinh doanh, nạp mấy phòng thiếp, sinh một đống con thứ, kéo theo nợ nần không ít. Khi lão hầu gia qua đời, Hầu gia muốn an táng lão hầu gia thật trang trọng, thu xếp cho những huynh đệ kia, xã giao trên quan trường nên quỹ chung không thể gồng gánh, đành phải giật gấu vá vai, để thái phu nhân ra mặt, dùng danh nghĩa Hầu phủ mượn tiền Nhị thái thái nhiều lần. 

Nói tới đây, Thanh Trù không thể không thấp giọng:

- Tiểu thư cũng biết hôn sự của Thường Tam gia là nhờ thái phu nhân nhà Tương Dương Hầu rồi đó. Nhưng thật ra, người được chọn ban đầu là Thường Tứ gia, do Nhị thái thái xin Thái phu nhân nên lúc xem mặt đã đổi thành Thường Tam gia.

Mấy người Vương Hi liếc nhau, trông ai cũng rất hưng phấn.

Bạch Truật nói:

- Thường Tam gia quả thật tuấn tú hơn Thường Tứ gia. Chưa kể Thường Tam gia là con trưởng của nhị phòng, có chức quan nhỏ ở Long Tương vệ, cũng cẩn thận chu toàn hơn Thường Tứ gia, nên khó trách họ Hàn lại nhìn trúng Thường Tam gia.

Giờ Thường Tứ gia vẫn sống dựa vào tiền chung, mỗi tháng được cho mười lượng thôi!

Bạch Chỉ nói:

- Bảo sao mấy bữa trước Hầu phu nhân nói muốn tìm công việc cho Thường Tứ gia. Giờ lại xảy ra chuyện như vậy, chắc Hầu phu nhân bận lòng lắm?

Bạch Truật nói:

- Nô tỳ thắc mắc tại sao Thường Tứ gia và Thường Tam gia vẫn chưa đánh nhau? Nô tỳ thấy Thường Tứ gia khinh khỉnh, mắt cao hơn đầu, thế mà có thể nhịn được cục tức này, chứng tỏ cũng chỉ là loại thùng rỗng kêu to.

Vương Hi cũng hóng, nhưng cái nàng quan tâm hơn là lúc nào mình có thể chuyển đến Liễu Ấm Viên. Nhất là vào sáng sớm hôm sau, Hồng Trù ghé đầu tường của Liễu Ẩm Viên, đợi đến khi mặt trời lên cao mà người múa kiếm trong rừng trúc ở sát vách kia vẫn chưa xuất hiện.

Nàng vô cùng thất vọng:

- Sao lại thế? Sao hôm nay lại không xuất hiện?

Hồng Trù cũng hoang mang:

- Nô tì, nô tì không biết ạ. Trước đó vẫn tốt...

Nó và Thanh Trù không phải nô tì hầu Vương Hi từ nhỏ, theo Vương Hi được gần hai năm mà vẫn thường bị bà nội và mẫu thân của Vương Hi trách phạt. Giờ nó còn liên tiếp không làm được việc.

Mặt Thanh Trù cũng hơi tái. Nó và Hồng Trù đã bàn xong, dù thế nào cũng phải hầu bên Vương Hi, ở lại Vương gia.

Nếu bị trả về, đừng nói là thổ ti, mà ngay cả phụ mẫu của hai nàng cũng sẽ không tha cho hai đứa.

Bạch Quả cảm thấy Hồng Trù và Thanh Trù không cần phải lo như vậy. Nó dịu giọng nói với Vương Hi:

- Chẳng phải tiểu thư muốn nghe ngóng người múa kiếm kia là ai sao? Chắc người kia có việc gì nên không đến. Mà chẳng phải trước đó chúng ta cũng không phát hiện sân sát vách có người múa kiếm sao? Tiểu thư đừng gấp. Hôm qua, Tứ tiểu thư phái người tới gửi lời, hôm nay muốn qua chơi với tiểu thư. Nô tì sẽ kêu người nói với Vương Hỉ, có khi qua buổi trưa, chúng ta sẽ biết vì sao người kia lại không đến.

Vương Hi thở dài.

Thường Kha tới đúng hẹn, còn mang theo mấy món đồ thêu do chính tay mình làm, cũng áy náy nói:

- Tỷ biết đồ thêu của Tứ Xuyên rất nổi tiếng, muội cũng không thiếu những thứ này. Nhưng đây là một phần tấm lòng của tỷ, muội đã giúp tỷ rất nhiều.

Vương Hi vui vẻ hỏi Thường Kha:

- Chuyện của tỷ đã xong rồi ư?

- Chưa! Nhưng thái phu nhân đã lên tiếng, nếu không giải quyết được thì sẽ để tỷ ở tạm Ngọc Xuân Đường.

Đây cũng là một cách hay. Thân càng thêm thân. Thường Kha sống ngay dưới mắt thái phu nhân, thái phu nhân sẽ quan tâm nàng ấy nhiều hơn.

Vương Hi chân thành chúc mừng.

Thường Kha ngượng ngùng, cười nói:

- Nhờ muội nghĩ cách giúp tỷ đó. Trước đấy, tỷ cũng nghĩ mà không dám làm. Hy vọng nhân cơ hội này có thể làm bà nội vui.

Rồi tìm cho mình một hôn sự tốt.

Vương Hi gật đầu.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...