Dạo chơi đất kinh kỳ - Chương 007: Biến hóa

Cập nhật lúc: 2024-07-06 22:38:30
Lượt xem: 5

Họ là người hầu của Vương Hi, tất nhiên sẽ cùng vinh cùng nhục với Vương Hi.

Bạch Truật nghe thế thì bật dậy, khẩn trương hỏi:

- Vú Vương bảo sao?

Dù chính tai nghe Vương Hi đồng ý với Đại thái thái là sẽ ở lại kinh thành, nhưng Hồng Trù cũng không dám nói dối.

Bạch Quả đã nói chuyện riêng với v.ú Vương nên bớt phần nào lo lắng. Nó ngồi xuống sập bên cửa sổ, khoan thai uống một hớp trà rồi cười đáp:

- Qua những gì Đại tiểu thư làm mấy ngày nay, v.ú Vương cũng nghĩ Đại tiểu thư không có dự định ở lại kinh thành. Nhưng dẫu sao vẫn phải hỏi Đại tiểu thư cho chắc. Nếu Đại tiểu thư định ở lại kinh thành, kiểu gì cũng phải giữ quan hệ với Hầu phủ, chúng ta cũng phải gần gũi với họ hơn. Nếu Đại tiểu thư chỉ ở tạm thì không cần quá thân thiết, cũng không cần ăn thua hơn thiệt, giữ hòa khí là được.

Bạch Truật gật đầu, giục Bạch Quả:

- Mau ngủ đi! Mai còn phải dậy sớm đấy.

Bạch Quả cười khổ.

Trước đây, Vương Hi toàn tự tỉnh.

Đến mùa đông, bà Vương thương cháu gái, không nỡ để Vương Hi phải dậy sớm nên đã giữ Vương Hi ngủ ở phòng mình.

Nhưng khi tới Hầu phủ, giờ Dần mỗi ngày đều phải qua vấn an thái phu nhân, Vương Hi không dậy nổi. Thế nên sáng sớm gọi Vương Hi dậy là một việc khổ sai.

May mà sáng hôm sau có Hồng Trù lập công lớn.

Vương Hi nằm lì trên giường không muốn dậy. Hồng Trù ghé bên giường, thất vọng thưa:

- Đại tiểu thư ơi! Nô tì trông mười mấy canh giờ mà chẳng thấy bóng dáng người múa kiếm kia.

Vương Hi ngáp một cái, nắm chặt góc chăn, đầu óc trống rỗng, lười biếng hỏi:

- Người múa kiếm nào cơ? Ngươi lại làm cái gì à?

Hồng Trù há hốc miệng.

Đại tiểu thư quên chuyện hôm qua rồi sao?

Giờ Bạch Quả chỉ mong Vương Hi mau tỉnh, đừng nằm ỳ như vậy nữa. Nó nói đỡ cho Hồng Trù:

- Tiểu thư không nhớ ư? Hôm qua, thái phu nhân miễn vấn an buổi sáng, tiểu thư nhàn rỗi không có việc gì, đứng trong phòng ấm tựa núi giả, thấy trong sân của phủ Trưởng công chúa có một người đang múa kiếm.

A! A! A!

Vương Hi nhớ ra rồi.

Vòng eo rắn rỏi ấy...

Nàng tỉnh ngay tức khắc, xốc chăn, hỏi Hồng Trù:

- Thế nào? Hôm nay vẫn không thấy người ư?

Hồng Trù gật đầu, chán nản thưa:

- Nô tì nhìn không chớp mắt, ban nãy vẫn không thấy người nào. Mấy bữa trước, nô tì đều thấy y xuất hiện vào lúc này.

Vương Hi mở lớn hai mắt, hỏi liên hồi:

- Vậy y đi đâu rồi? Không ở trong phủ Trưởng công chúa sao? Hay là ngã bệnh nên hôm nay không thể múa kiếm được?

Hồng Trù nào biết. Nó chỉ tình cờ thấy người múa kiếm kia đúng một lần, chưa hỏi thăm gì đã vội báo cho Vương Hi.

Thảo nào Thanh Trù hay dặn nó không được hấp tấp. Lần này nó tự vác đá đập vào chân mình rồi.

Bạch Chỉ đứng bên cạnh vỗ vai an ủi Hồng Trù. Hồng Trù cảm kích nhìn Bạch Chỉ.

Vương Hi uống một chén nước ấm thì tươi tỉnh hơn hẳn.

Nàng xỏ giày, đứng dậy để Bạch Quả và mấy tiểu a hoàn mặc xiêm y cho mình, hỏi Hồng Trù:

- Thế hôm qua các ngươi phát hiện được cái gì không?

Hồng Trù cúi đầu, thưa:

- Không ạ! Cái sân đó vắng tanh, chẳng có ai ra vào ạ.

Trong đầu Vương Hi lại hiện lên cảnh ánh kiếm sáng chói bầu trời kia.

Đó giống như mộng như ảo, tuyệt đẹp làm sao!

Nàng vẫn muốn ngắm nữa.

Vương Hi nghĩ nghĩ, kêu Bạch Truật đưa kính thiên lí cho Hồng Trù:

- Có khi do các ngươi đứng quá xa, nhìn không rõ nên không biết có ai ra vào sân đó.

Khả năng này có thể xảy ra lắm!

Hồng Trù cầm kính thiên lí mà mình đã thèm nhỏ dãi từ lâu, muốn lập tức chạy đến phòng ấm xem một chút.

Nó gật đầu như gà mổ thóc, cam đoan:

- Tiểu thư cứ yên tâm, nô tì nhất định sẽ làm tốt!

Vương Hi lười quan tâm, đuổi Hồng Trù ra ngoài, rửa mặt chải đầu, vội vàng ăn sáng rồi qua chỗ thái phu nhân.

Trời lúc này vẫn tối đen, thấp thoáng thấy ánh đèn từ các viện của Hầu phủ.

Bạch Quả hít hà không khí lành lạnh, tiến lên giúp v.ú Vương khoác áo choàng cho Vương Hi, khẽ nói:

- Thế này không được! Quá sớm à! Đại tiểu thư sẽ không chịu được. Không thể vì Hầu gia phải vào triều sớm mà Đại tiểu thư nhà chúng ta cũng chịu tội theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dao-choi-dat-kinh-ky/chuong-007-bien-hoa.html.]

Bạch Quả là đứa ít khi thể hiện cảm xúc ra mặt. Vú Vương nghe vậy thì liếc Bạch Quả, nói:

- Nề nếp nhà họ thế, lão hầu gia đã lập ra quy định này, kéo một đời thái phu nhân phải theo, không dễ thay đổi. May mà trời càng ngày càng nóng. Dậy sớm cũng có cái tốt của dậy sớm, chí ít lúc về không cần tắm nắng. Nhưng nếu chúng ta ở đến mùa thu khi trời trở lạnh thì không nghĩ biện pháp là không được.

Bạch Quả gật đầu, cảm thấy đây là một cơ hội để hỏi dự định của Vương Hi, cơ mà vừa ngẩng đầu thì thấy Vương Hi đang đăm chiêu nghĩ gì đấy, không nghe họ nói chuyện.

Nó do dự một lát. Và thế là để mất đi cơ hội trong chớp mắt.

Vương Hi đột nhiên nghiêm mặt hỏi nàng:

- Nếu ngày nào người kia cũng dậy sớm múa kiếm, mà ta lại phải đi vấn an thái phu nhân, vậy chẳng phải không xem được ư?

Bạch Quả và v.ú Vương đều sững sờ.

Vương Hi nghiêm túc:

- Phải nghĩ biện pháp mới được!

Nhìn người kia múa kiếm vui hơn là đến chỗ thái phu nhân, nghe nữ quyến Hầu phủ nói nhảm nhiều.

Bạch Quả hơi hoảng. Nếu họ vẫn không biết người kia múa kiếm lúc nào thì sao đây?

Nó quay sang nhìn v.ú Vương.

Vú Vương không hổ là người nhận ủy thác của mẫu thân Vương Hi, bình tĩnh cười nói:

- Lúc ở nhà, không phải Đại tiểu thư thích nhìn mọi người vấn an cụ ư? Sao lại đổi tính rồi?

Vương Hi thở dài:

- Không phải ta đổi tính, mà những người của Hầu phủ này chẳng có gì đáng xem, nói tới nói lui mấy chuyện cũ, mấy câu cũ, đâu giống các thẩm, các cô vấn an bà nội, không phải nhà này xảy ra chuyện mới thì cũng là nhà kia gây ra trò cười gì đó, mọi người còn nghĩ cách xin đồ của bà nội, trông mỗi người một vẻ giống như xem kịch, rất thú vị ha! Không, ngay cả xem kịch cũng không thú vị bằng.

Giọng điệu tỏ rõ không thích Hầu phủ.

Vú Vương hận không thể lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán mình.

Bà vội cười nói:

- Tiểu thư đừng gấp. Không phải Hồng Trù đang tìm hiểu người kia múa kiếm lúc nào sao? Chỗ thái phu nhân nhàm chán nhưng có còn hơn không. Đợi khi nào Hồng Trù có tin tức chính xác, chúng ta hẵng nghĩ cách lo chuyện vấn an buổi sáng. Nhỡ chúng ta thống nhất với thái phu nhân là vấn an vào giờ Mão, mà người kia bắt đầu múa kiếm vào giờ Thìn thì vẫn không gặp!

Vương Hi thấy đúng lắm.

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc họ đã đến chỗ thái phu nhân.

Mấy đứa Thường Ngưng đã có mặt, Vương Hi là người đến cuối cùng. Nhưng thái phu nhân không ý kiến gì, còn nắm tay Vương Hi, hỏi nàng ngủ ngon không, quen giường không. Thường Ngưng nghĩ đến Vương Hi đã ở Tình Tuyết Viên hơn tháng, không quen cũng quen rồi, lại nhìn ngươi mặt hồng hào của Vương Hi thì trong lòng càng không thoải mái nổi.

Nàng ta đảo mắt, tìm một cơ hội ôm tay thái phu nhân, nũng nịu nói:

- Bao giờ Thi biểu tỷ đến ạ? Tỷ ấy sẽ ở đâu? Ở gần cháu được không? Thế thì tỷ muội chúng cháu có thể chơi với nhau.

Thi biểu tỷ? Ai vậy?

Cuối cùng cũng có chuyện mới. Vương Hi dựng hai tai, nhìn chằm chằm thái phu nhân và Thường Ngưng.

Thường Ngưng đắc ý liếc Vương Hi, không đợi thái phu nhân nói đã cười duyên kể:

- Vương biểu muội chưa gặp Thi biểu tỷ nhỉ? Tỷ ấy là Đại tiểu thư của Thi phủ, là cháu gái ruột thịt thật sự của bà nội. Thi biểu tỷ xinh đẹp, tốt với mọi người, còn rất hào phóng, lần nào tới phủ chúng ta cũng tặng rất nhiều quà. Vì biểu cữu sắp được điều từ Đại Đồng sang Du Lâm nên đã đưa Thi biểu tỷ tới kinh thành. Bà nội vừa mới nói, tỷ ấy sẽ ở trong phủ chúng ta ít ngày.

Rồi nàng ta cố ý nhận mạnh:

- Muội tới hơi muộn nên không nghe được đó.

Vương Hi cười cười, không nói gì, nhưng trong đầu lại nhớ đến gia phả mà phụ thân đưa cho nàng trước đó. Nàng chỉ muốn biết vị Thi biểu tiểu thư này có phải người không thú vị giống Thường Ngưng không thôi.

Họ Thi là nhà mẹ của thái phu nhân, ngụ ở Bảo Định, được kế thừa chức quan chính tứ phẩm. Trước đây, họ Thi là nhà vô danh, lão hầu gia không tôn trọng nhà vợ nên không giữ quan hệ gì. Nhưng nước lên thì thuyền lên, sau khi huynh ruột của thái phu nhân kế thừa chức quan, kết giao với Tri phủ Bảo Định - Du Chung Nghĩa, Du Chung Nghĩa nhập các bái tướng, làm Thượng thư Bộ Binh, Đại học sĩ Vũ Anh điện, cháu trai của thái phu nhân cũng làm quan võ, mượn tên tuổi của Du Chung Nghĩa để leo lên chức Tổng binh Quảng Đông, Tổng binh Sơn Đông và Tổng binh Đại Đồng.

Nhưng không biết vì sao nay lại được điều đến Du Lâm? Tính ra Du Lâm xa hơn Đại Đồng!

Thái phu nhân thấy Vương Hi không nói gì, tưởng Vương Hi ngượng nên nói theo Thường Ngưng:

- Đây cũng là một duyên phận khó được. Hồi nhỏ, A Châu thường tới chơi, nhưng từ khi phụ thân của con bé chuyển sang Đại Đồng thì bà cũng ít được thấy nó. Nhân dịp này, các cháu hãy làm quen với nhau.

Lại nghĩ đến mình còn có lời muốn nói với Vương Hi, bà bèn đưa mắt với v.ú Thi đứng cạnh rồi bảo:

- Giờ không còn sớm, mọi người về đi. A Hi ở lại giúp bà đọc vài trang "Kim Cương kinh".

Tất cả thưa vâng, nối đuôi nhau ra cửa. Chỉ có Thường Ngưng vẫn không quên lườm Vương Hi một cái rồi mới đi.

Khi đến chỗ không người, Thường Nghiên khuyên Thường Ngưng:

- Nhị tỷ không cần phải vậy. Vương Hi kia chỉ là con nhà thương nhân, tỷ tranh với nó cũng chẳng vẻ vang gì.

Thường Ngưng nuốt không trôi một hơi này, nói:

- Ông nội có lỗi với mẫu thân nó chứ không phải chúng ta có lỗi với mẫu thân nó, tại sao chúng ta phải chịu đựng!

Đi sau hai người là Thường Kha. Hôm qua nghe Thường Ngưng kể, nàng mới ý thức được Vương Hi là ai. Nàng ấy nhìn bóng lưng của Thường Ngưng, rồi vô thức quay đầu nhìn về chỗ thái phu nhân.

*Văn kê khởi vũ (闻鸡起舞): nghe tiếng gà gáy dậy múa kiếm, chỉ những người có chí hướng, chăm chỉ rèn luyện , cố gắng sẽ làm được việc lớn.

Tổ Địch là một người văn võ song toàn, nhưng hồi nhỏ ông rất nghịch ngợm và lười học. Khi ông lớn lên, nội bộ tầng lớp thống trị của triều Tấn xảy ra lục đục, thủ lĩnh các dân tộc thiểu số cũng nhân cơ hội nổi loạn, khiến tình hình vương triều hết sức nguy ngập. Tổ Địch rất lo lắng trước việc này, ông cảm thấy kiến thức của ông là không đủ và cho rằng ông không thể phục vụ đất nước tốt nếu không nghiên cứu nhiều hơn. Ông bắt đầu đọc rất nhiều, nghiêm túc nghiên cứu lịch sử mà từ đó đã hấp thụ kiến thức phong phú.

Sau đó, ông và Lưu Côn - bạn thân của mình từ thuở nhỏ được bổ nhiệm làm quan Bộ Tịch chuyên quản văn thư ở Tư Châu (phía đông bắc Lạc Dương tỉnh Hà Nam ngày nay). Hai người rất tâm đầu ý hợp và đều mong muốn được cống hiến sức mình cho nhà nước. Họ làm việc với nhau ban ngày, tối đến lại cùng ngủ một chỗ.

Một hôm vào lúc nửa đêm, tiếng gà gáy từ xa vọng lại làm Tổ Địch thức giấc, ông trở dậy lay gọi Lưu Côn và nói: "Người ta bảo gà gáy vào lúc nửa đêm là điềm không lành, nhưng tôi không nghĩ vậy. Ông nghĩ sao nếu bây giờ chúng ta tỉnh dậy và luyện kiếm."

Lưu Côn đồng ý, trở dậy mặc quần áo rồi cùng bước ra sân. Bấy giờ trên trời trăng sáng vằng vặc, hai người cùng rút kiếm múa với nhau cho tới khi trời sáng, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi mới thu kiếm trở về phòng nghỉ.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, hai người không ngừng luyện kiếm và trau dồi tri thức. Sau này Tổ Địch và Lưu Côn đều là danh tướng triều đình.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...