Đánh Mất Tình Yêu - Chương 17, 18, 19

Cập nhật lúc: 2024-07-07 12:49:20
Lượt xem: 354

17

Nhưng quyết định này của tôi cũng không giữ được lâu.

Vì Giang Hoài Thừa thực sự là tổng tài đáng thương nhất mà tôi từng gặp.

Anh làm việc không ngừng nghỉ chỉ để dành thêm vài giờ bên tôi.

Cũng sẽ vì tôi sợ bóng tối, mà anh vốn định nghỉ ngơi vài giờ ngắn ngủi ở công ty, nhưng lại bất chấp mưa gió chạy về nhà.

Dưới nhiều áp lực, anh còn phải chịu đựng cả cái thói được đằng chân lân đằng đầu của Giang Tịch.

18

Trước khi Giang Hoài Thừa tan làm, lần đầu tiên tôi chủ động gõ cửa phòng của Giang Tịch.

Hắn nhìn tôi sững sờ một lúc.

Qua khe cửa tôi thấy Thi Mộng mắt đỏ hoe, ngượng ngùng cười.

“Xin lỗi đã làm phiền.”

“Nếu cậu bận thì tôi sẽ quay lại sau.”

“Anh rảnh mà.” Giang Tịch đáp lời rất nhanh.

Hắn mở cửa rộng, lạnh lùng nói với Thi Mộng: “Em về trước đi.”

Mắt cá chân của Thi Mộng vẫn chưa lành hẳn.

Nhưng Giang Tịch chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta lảo đảo rời đi.

Giang Tịch lúng túng, trông có chút bối rối.

“Em, em có muốn ăn gì hay uống gì không?”

“Anh đi mua cho em nhé? Em vào trong chờ anh.”

Nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài trời, tôi có chút khó hiểu, lắc đầu, đứng ở cửa nói với hắn: “Cậu hiểu anh trai cậu không?”

“Cậu có biết anh ấy thích ăn gì không? Còn ghét gì nữa?”

Tôi không kiềm chế được cảm xúc, giọng trầm xuống.

“Gần đây nhìn anh ấy làm việc vất vả quá, tôi muốn làm gì đó cho anh ấy.”

Ánh mắt Giang Tịch tối sầm lại: “Em chỉ muốn hỏi điều này?”

Tôi gật đầu.

Hắn im lặng nhìn tôi.

Một lúc sau, hắn dùng sức đập mạnh cửa, nhốt tôi bên ngoài.

“Không biết.”

“Không có việc gì thì đừng làm phiền anh.”

...Hình như hắn bị mắc chứng dễ cáu kỉnh.

Tôi đá một cái vào cửa phòng của hắn, rồi quay lưng rời đi.

19

Cơn giận của Giang Tịch kéo dài đến tận tối.

Trên bàn ăn lúc 7 giờ tối, đôi mắt Giang Hoài Thừa lộ vẻ mệt mỏi nhẹ.

Tôi chống cằm nhìn anh, cảm thấy xót xa không nói nên lời.

Ngược lại, Giang Tịch khinh miệt cười khẩy một tiếng: “Anh, nếu mệt quá vậy thì sao không giao công ty cho em?”

Động tác xoa trán của Giang Hoài Thừa khựng lại, từ từ ngước mắt lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/danh-mat-tinh-yeu/chuong-17-18-19.html.]

Giang Tịch ngả người ra sau ghế, nói đầy ẩn ý:

“Em hối hận rồi.”

“Hoặc là anh trả lại những gì vốn thuộc về em, hoặc là chia cho em hai phần ba cổ phần.”

Hắn vốn đã có một phần, nếu thêm hai phần ba của Giang Hoài Thừa thì sẽ trở thành cổ đông lớn nhất.

Ý đồ rõ ràng không thể che giấu.

Nói xong, Thi Mộng bên cạnh lo lắng liếc nhìn tôi, hỏi hắn: “Vậy em là gì...?”

Giang Tịch cười nhạt, đầu ngón tay xoay xoay đĩa thức ăn một cách tùy ý.

“Anh đã thừa nhận em là bạn gái của anh bao giờ chưa?”

“Em muốn bao nhiêu tiền, anh cho em còn không được sao? Đừng có vô vị như vậy.”

Tôi cắn đũa, giả vờ vô tình liếc nhìn hai người họ.

Cứ tưởng Thi Mộng sẽ bùng nổ tại chỗ, chuẩn bị xem một màn kịch ngay tại bàn ăn.

Nhưng cô ta chỉ cúi đầu xuống nức nở, nước mắt rơi xuống đĩa thức ăn mà không nói thêm lời nào.

Giang Tịch lại chuyển mũi nhọn sang Giang Hoài Thừa: “Hỏi anh đấy, Giang Hoài Thừa?”

“Em biết anh chắc chắn sẽ không từ bỏ quyền thừa kế, vậy thì trả lại những gì vốn thuộc về em.”

“Em chỉ cần điều đó.”

Hắn không kiên nhẫn đến mức gọi thẳng tên anh.

Dù không biết hắn đang nói điều bí ẩn gì, nhưng tôi vẫn rất tức giận, dùng đũa đ.â.m mạnh vào đĩa ăn trước mặt, rồi quay đầu nhìn Giang Hoài Thừa.

Cố ý không đè thấp giọng.

“Này, em trai anh có phải phát triển tiểu não không hoàn chỉnh, đại não thì hoàn toàn không phát triển không?”

Nếu không thì làm sao mà dám xin xỏ trơ trẽn như vậy?

Giang Hoài Thừa mỉm cười không nói gì.

Giang Tịch đột nhiên nổi điên, đá văng ghế đứng dậy, ném tất cả bát đĩa trước mặt xuống đất.

“Em không nhớ gì cả thì câm miệng.”

Hắn nhìn tôi chòng chọc bằng đôi mắt đỏ ngầu, sự tức giận xen lẫn một chút tủi nhục.

“Đào Niệm, em đừng thiên vị quá đáng.”

“Em chỉ biết anh ta đối xử tốt với em sau khi em mất trí nhớ thôi phải không?”

“Anh nói cho em rõ, trước khi em mất trí nhớ...”

“Sh!”

Giang Hoài Thừa đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Giang Tịch.

Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy trên cẳng tay anh có một vết thương rách da rõ ràng. Vết thương dài và sâu, đang không ngừng chảy máu.

Tôi lập tức cúi người xuống ôm lấy cánh tay anh, vội vàng hỏi: “Làm sao bị vậy? Em đưa anh về phòng xử lý.”

Giang Hoài Thừa mặc cho tôi kéo anh đứng dậy, chậm rãi nói: “Lúc nãy khi A Tịch ném bát, mảnh vỡ thủy tinh văng vào cắt trúng anh.”

Giang Tịch không thể tin được: “Giang Hoài Thừa? Mẹ nó anh đang nói gì đấy?”

Tôi nhịn không nổi, cầm đũa ném vào người hắn.

“Rốt cuộc cậu đang phát điên gì vậy? Không phải cậu, chẳng lẽ là anh ấy tự làm mình bị thương?”

Giang Hoài Thừa không có vẻ gì là đau đớn, chỉ liếc nhìn vết thương một cách vô cảm.

Còn Giang Tịch, dưới đáy đôi mắt đen láy ẩn chứa một cơn bão tố, gắt gỏng nhìn tôi. Nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

Bình luận

1 bình luận

Loading...