Dành Cả Đời Để Yêu Thương - Chap 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:54:28
Lượt xem: 170

19.

Tay tôi cầm giày cao gót, người được anh ấy ôm trên lưng.

Hoàng hôn trên núi kéo thật dài, tôi buồn chán đếm số tóc bị xù lên của Giang Tri Tất.

“Còn phải đi bao lâu nữa?”

Anh ấy phì cười.

“Ai bảo em chạy lung tung? Xe anh đỗ tận trên đỉnh núi.”

“…”

Tôi cảm giác hơi nóng trên má vẫn chưa tan đi.

Thật sự rất xấu hổ.

Được một người quen thuộc như vậy tỏ tình, cảm giác thể diện cũng không còn giữ nổi nữa.

“Giang Tri Tất, là anh nói anh thích em đấy nhé.”

Tôi nằm trên lưng anh ấy, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Ừ.”

“Anh biết anh thích em à?”

“Biết chứ.”

Chú chim rừng trên núi bay theo những cành cây đung đưa, tạo nên âm thanh xào xạc khắp đất trời.

“Thế nên anh mới nói, chẳng biết làm sao để có được em, Du Du.”

Thật ra leo núi rất mệt, nhưng anh ấy vẫn cõng tôi trên lưng.

“Vậy sao anh vẫn tìm người khác giả làm bạn gái, để kích thích em à?”

Tôi siết chặt cổ anh.

“Thế là, kích thích được chưa?”

Anh xốc tôi lên.

“Anh ấu trĩ thật đó, Giang Tri Tất.”

….

Ngày hôm đó, Giang Tri Tất nói với tôi thật nhiều chuyện mà tôi không biết.

Ví dụ như, hồi cấp hai, vốn dĩ danh sách cuộc thi lúc đó đã bị đổi cho người có quan hệ chen chân vào, là anh ấy lén giúp tôi cướp về.

Ví dụ như, hồi cấp ba, người để hộp sữa vào ngăn bàn của tôi một tuần trời, chính là anh ấy.

Ví dụ như, khi tôi cùng người con trai khác đi quá gần khiến anh ấy tức giận, là do anh ấy đang ghen.

Hoặc là ngày hôm đó sinh nhật tôi, anh ấy ngồi trực thăng đến, thật ra là vì muốn là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật tôi.

Hoặc là… anh ấy không biết phải nói với tôi như nào, rằng anh ấy thích tôi.

“Anh biết Yểu Chước từ hồi đi du học, cũng xem như người quen cũ, thế là hôm trước biết được anh yêu thầm em lâu như vậy rồi còn không hành động, liền nói muốn giúp anh thử em.”

“Ai biết được là do cô ấy cũng đang giận đạo diễn Cố, anh đoán Cố Văn Tinh cũng muốn g i ế t anh lắm.”

“…”

Thế nên là từ đầu, đã là một vở kịch?

“Thế em không cần phải ăn hai cái hộp kia đâu đúng không?”

Tôi cong môi cười, nhớ lại lời thề ở siêu thị với anh ấy.

Giang Tri Tất đưa tôi đến cửa nhà, xoa xoa tóc tôi.

“Ừ, không cần, bởi hai hộp đó còn có công dụng khác.”

“Cái gì…”

Tôi nói được một nửa liền dừng lại, mặt bắt đầu nóng ran lên.

Thế là người trước mặt cười lớn.

“Nghĩ đi đâu vậy?”

Giang Tri Tất gõ nhẹ lên trán tôi.

“Ý của anh là, mình có thể dùng nó thổi bong bóng, có hiểu không?”

….

Ai, ai lại dùng cái thứ đó để thổi bong bóng chứ?!

Tôi đẩy anh ấy ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chỉ lọt vào một góc.

Dường như tôi nghe thấy nhịp tim của mình, nó nhảy lên, hỗn loạn chưa từng có.

20.

Thật ra, có chuyện này Giang Tri Tất cũng không biết.

Hồi lớp 12, khi anh ấy đột nhiên thông báo rằng mình sẽ đi du học, tôi đã bàng hoàng cả một ngày trời.

Khi đó sự không cam lòng bởi vì nghĩ rằng mình bị người khác trêu đùa, khiến tôi muốn chạy đến túm cổ áo anh ấy hỏi lí do tại sao.

Tại sao bảo sẽ cùng tôi học cùng một trường đại học, mà lại đột nhiên đi du học như thế.

Nhưng… tôi làm gì có tư cách mà hỏi anh ấy.

Chỉ có thể nỗ lực để cảm xúc của mình như gió thoảng mây trôi, nỗ lực để bản thân như không để ý đến chuyện đó.

Thế nên tôi cứ ở bên Giang Tri Tất, nhìn anh ấy không tim không phổi, vô tư cười nói.

Thậm chí anh ấy còn cười hi hi hỏi tôi:

“Anh đây ra nước ngoài rồi, cậu không có chút nào không nỡ sao?”

Tôi viết vài dòng lên một tờ giấy, rõ ràng bản thân sẽ lo lắng khi nghe Giang Tri Tất nhắc đến chuyện này, nhưng tay lại vờ bình tĩnh đưa nó cho anh ấy.

“Đi America nhớ mua mấy cái này cho tớ nhé.”

Tôi của lúc đó, thậm chí còn không dám hỏi, cậu có phải sẽ không bao giờ quay về nữa không.

Ngày cuối cùng trước khi anh ấy rời đi, tiết học cuối cùng đó, không biết vì sao, anh ấy lại làm loạn với một đám con trai trong giờ học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/danh-ca-doi-de-yeu-thuong/chap-4.html.]

Một đám đưa đưa đẩy đẩy, ở ngay phía sau tôi.

Đã bao lần cây bút trong tay tôi viết đi viết lại dòng công thức trên giấy, giọng nói của anh ấy vang vọng trong đám người.

Vị trí bên cạnh, đột nhiên có người ngồi xuống.

Có lẽ là anh ấy bị ai đó đẩy đến chỗ của tôi, một đám người tụ tập xung quanh anh ấy, khiến Giang Tri Tất lùi dần về phía tôi.

Đầu mùa hè, ai cũng mặc áo ngắn tay.

Lớp vải sau lưng chàng trai, chạm vào cánh tay trần trụi của tôi, càng ngày càng tới gần, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên làn da của anh ấy.

Tôi cúi đầu làm đề.

Giang Tri Tất cứ dựa sát vào tôi, rồi lại cùng đám người kia hi hi ha ha.

Rõ ràng xung quanh là tiếng ồn ào của một đám người, cùng tiếng ve sầu kêu oi ả.

Nhưng người không làm được đề là tôi, người có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, cũng là tôi.

Sau khi Giang Tri Tất đi, tôi vẫn chạy đua với kỳ thi tuyển sinh đại học.

Thời niên thiếu, không hiểu ý nghĩa của sự chia ly.

Thế nên khi người bên cạnh rời đi, cũng không hiểu được cảm giác buồn bã khó lí giải của lúc đó.

Tôi không chỉ từng một lần mơ thấy cậu ấy.

Rồi tỉnh lại dưới ánh chiều tà, nhìn vào câu hỏi vẫn chưa trả lời dưới ngòi bút.

Nội dung trong giấc mơ là:

Giang Tri Tất quay lại mỉm cười tinh nghịch với tôi, hỏi tôi sao cứ nhìn anh ấy mãi như thế.

Còn mắt tôi thì đỏ rực lên, hỏi anh ấy tại sao lại bỏ rơi tôi.

Phiên ngoại.

Hôn lễ của Cố Văn Tinh và Yểu Chước, được tổ chức dưới tiếng ve ồn ào của đầu hè.

Yểu Chước là một cô gái có suy nghĩ bay bổng.

Hôn lễ của hai người không chỉ không tổ chức rầm rộ, mà chỉ mời những người thân bạn bè cực kỳ thân thiết.

Ngay cả địa điểm tổ chức cũng là sân sau nhà bọn họ.

….Tôi mở thiệp cưới:

“Khi đó, xin mời các khách mời tự chuẩn bị cho mình một tiết mục văn nghệ, coi như là một tiết mục giải trí cho hôn lễ của chúng tôi.”

…Làm gì có nhà ai để khách mời tự biểu diễn văn nghệ chứ?!

Còn cô dâu chú rể thì ngồi dưới xem biểu diễn à??

Nói chung là, khách đến dự tiệc đều phải chuẩn bị một tiết mục.

Ca hát, nhảy múa, ảo thuật, thậm chí cả tấu nói cũng có.

Ồn ào náo nhiệt, không giống hôn lễ, mà lại như một bữa tiệc tụ họp bạn bè.

Thậm chí đến đồ ăn, cũng là chuẩn bị thịt để cho khách mời tự nướng.

Ít nhất vẫn để lại một chương trình đám cưới tiêu chuẩn, đó là tung hoa.

Vốn dĩ tôi đang đứng bên cạnh vỉ nướng, đợi miếng thịt chín nóng hổi béo ngậy, nhưng con ch.ó husky đột nhiên lao tới rúc vào người tôi.

Sinh vật lông xù khiến tôi bị dọa cho giật mình, ngã sang một bên, được Giang Tri Tất ôm lấy eo.

Sau đó, bó hoa cẩm tú cầu rơi thẳng vào lòng tôi.

Tất cả khách mời đang có mặt đều ồ lên reo hò.

Giang Tri Tất vẫn ôm eo tôi, thở bên vành tai.

“Có phải là nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi không?”

“Giang phu nhân tương lai của anh ơi?”

“…”

Đúng rồi, hôn lễ của hai người này vẫn còn hoạt động cuối cùng.

Đó là, tất cả khách mời đến đây hôm nay đều phải rút thăm.

Bọn họ sẽ rút ra hai vị khách mời “may mắn”.

Một người sẽ nhận được toàn bộ tiền mừng cưới.

Một người sẽ giúp bọn họ dọn dẹp sạch sẽ địa điểm tổ chức hôn lễ.

…Đây là ý tưởng quái quỷ do ai đề ra vậy?!

À?!

Tôi mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra.

Giang Tri Tất ở bên cạnh “ồ” lên một tiếng.

Thế bạn xem có trùng hợp hay không nè.

Giang Tri Tất rút ra tiền mừng cưới.

Còn tôi phải đi dọn dẹp hội trường.

Cho đến khi tất cả mọi người đã đi hết, tôi cầm chổi nhìn vào cảnh tượng lộn xộn trước mặt.

Thật sự là sẽ có chủ nhà để khách mời ở lại dọn dẹp sau hôn lễ hả?

Giang Tri Tất đứng bên cạnh cười lớn.

Tôi cầm cây chổi chuẩn bị đánh anh ấy, đột nhiên phát hiện cán chổi không đóng.

Khi mở ra sẽ nhận được một tờ tiền màu đỏ được cuộn lại.

Trên đó viết một dòng chữ ngay ngắn của Yểu Chước.

“Ở quê của tớ, ai ở lại dọn dẹp hôn lễ thì năm tới sẽ nhận được vận đào hoa.”

“Nếu như cậu đã có người trong lòng, vậy hai người nhất sẽ trăm năm hòa hợp.”

“Hoa nở trăng tròn, hạnh phúc viên mãn.”

-End-

Bình luận

0 bình luận

    Loading...