DẪN NINH - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:42:39
Lượt xem: 5,912

4

Đại Lộc và Thịnh Quốc đánh nhau suốt bảy năm.

Trong thời gian đó, dân chúng hai bên khổ không kể xiết.

Nay Thịnh Quốc bại trận, cắt đất cầu hòa, dâng hiến báu vật.

Hoàng thượng vui mừng, hạ chỉ từ ngày mồng một trước Tết đến đầu năm, toàn thành ăn uống miễn phí, chi phí do triều đình bồi hoàn.

Vậy là hội đèn lồng trước Tết vốn đã náo nhiệt nay trở nên chưa từng có.

Ta vốn không hứng thú với các loại hội hè này, liền xin ở lại y quán.

Kế Thế Đường ở xa trung tâm, khá yên tĩnh.

Ba ngày nữa là đêm giao thừa, từ mai các cửa hàng sẽ đóng cửa nghỉ, y quán cũng không ngoại lệ.

Nếu đêm giao thừa có người bệnh gấp, chỉ có thể đến nhà sư phụ chữa trị.

Ta thắp một ngọn đèn, đặt lên bàn để dễ đọc sách.

Bỗng một cơn gió thổi vào, thổi tắt ngọn đèn.

Cả phòng lập tức tối om.

"Rầm" một tiếng, cửa y quán mở toang.

Gió tuyết ùa vào, trước cửa hiện lên một nam nhân còng lưng.

Hắn đi loạng choạng, khó khăn lê chân vào, ta nhìn theo, thấy trên đường hắn đi có vết máu.

"Ngươi chờ một chút, ta sẽ thắp đèn."

Ta cầm lấy hộp diêm, không ngờ người đó lao tới nhanh như chớp.

Cổ ta đau nhói, không dám động đậy.

Nam nhân đó dí d.a.o vào cổ ta, giọng hung ác: "Không được thắp đèn! Cầm m.á.u cho ta!"

Lại gặp chuyện này lúc mọi người đều không có mặt.

"Ta có thể cầm máu, nhưng ngươi không cho ta thắp đèn, không sợ ta lấy nhầm thuốc sao?"

Ta cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Người này có mùi m.á.u rất nặng, chắc không chỉ bị thương ở chân.

"Một ngọn đèn, nhanh!"

Giọng hắn run run, ta nhanh chóng thắp đèn, mới thấy rõ người đó mặc đồ đen, mặt che khăn đen.

Ta nhớ lại những kỷ niệm không tốt.

Vừa phối thuốc vừa lấy vải, người này vì mất m.á.u nhiều mà tay run, nhưng vẫn dùng d.a.o dí vào ta.

"Vết thương dính vào quần áo, kéo ra sẽ nặng hơn. Ngươi tự dùng d.a.o cắt hay để ta dùng kéo cắt?"

Nghe vậy, hắn lập tức lộ vẻ hung dữ, d.a.o dí vào cổ ta mạnh hơn.

"Ngươi g.i.ế.c ta, ngươi cũng không sống được."

Hắn trừng mắt nhìn ta hồi lâu, rồi nhanh chóng cắt quần áo chỗ chân, lại nhanh chóng dí d.a.o vào cổ ta.

"Đừng giở trò!"

Giọng hắn có chút lơ lớ, ta nghĩ đến một gương mặt quen thuộc bảy năm trước.

Có lẽ là sát thủ ngoại bang.

Nghĩ vậy, ta thực sự muốn liều mạng với hắn.

Nhưng nay ta rất sợ chết.

Chỉ mong các sư huynh đừng trở về lúc này, nếu không tất cả đều chết.

Vết thương ở chân là do tên bắn, trời lạnh, vết thương ngoài da đã bị hoại tử, dù có băng bó cũng vô ích, phải làm sạch phần da thịt hư rồi mới băng bó được.

Ta nói cách xử lý cho hắn, hắn không nổi giận như ta tưởng, chắc hắn cũng biết tình trạng vết thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-ninh/chuong-4.html.]

Ta lấy d.a.o nhỏ nướng qua lửa, tâm trí lưỡng lự giữa đạo đức và y đức.

Ta chắc rằng chỉ cần cầm m.á.u xong, hắn sẽ g.i.ế.c ta ngay.

Sư phụ nói, trong mắt đại phu mọi người đều bình đẳng, dù hắn làm việc xấu xa, trước mặt thầy thuốc cũng chỉ là bệnh nhân cần được chữa trị.

Nhưng sư phụ, người không nói nếu bệnh nhân muốn g.i.ế.c con thì phải làm sao?

Cắt đi phần thịt cuối cùng, ta bôi thuốc rồi băng bó.

Hắn cắn khăn, không rên một tiếng.

"Ngươi còn vết thương khác, có cần xử lý không?"

Tinh thần hắn tốt hơn trước, nhìn ta, ánh mắt đầy sát ý.

Vừa rồi ta phối thuốc, băng bó thế nào hắn đều nhìn rõ.

Giờ không phải là không thể thiếu ta.

Hắn tiến từng bước, ta nghĩ nếu có thể kéo dài thời gian...

"Chính là chỗ này! Hắn bị trúng tên không chạy xa được!"

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người thô bạo, gần như lập tức, tên ngoại bang thổi tắt đèn, kéo ta trốn dưới bàn, bịt chặt miệng ta.

"Không được kêu, nếu không g.i.ế.c ngươi!" Hắn đe dọa.

Dưới ánh trăng, ta thấy có hai bóng người cao lớn ngoài cửa, không biết ai trong họ nói "có máu", cửa y quán lại bị đẩy ra.

Đây là cứu tinh!

Tiếc là ta không thể kêu cứu, tên ngoại bang còn căng thẳng hơn ta, ta cảm thấy cổ bị d.a.o cứa một chút.

Hắn cố ý, chỉ cần ta kêu một chút, hắn sẽ lập tức c.ắ.t c.ổ ta.

Tiếng bước chân nặng nề tiến vào, ta mơ hồ thấy có ánh sáng, quả nhiên từ bóng đổ trên kệ thuốc thấy người kia cầm đuốc.

Người sau lưng thở nhanh đều, nhưng vẫn căng thẳng không buông tay.

Tiếng bước chân càng gần, ta đá cuộn vải, để nó lăn đến chân hai người kia.

Chỉ trong nháy mắt, tên ngoại bang phát hiện cuộn vải lăn ra, đã dồn lực định đ.â.m d.a.o vào cổ ta.

"Cứu mạng!"

Dao rơi xuống đất, ta lăn ra khỏi bàn, ngã nhào.

Một người gần như trong khoảnh khắc tên ngoại bang dừng lại, đánh rơi dao, nếu không ta đã không đơn giản chỉ bị xước da.

Người kia dùng đuốc thắp sáng phòng, cuối cùng cũng sáng lên.

"Hắn c.h.ế.t rồi?!"

Tên ngoại bang nằm bất động.

"Sao có thể? Ta không đánh hắn."

Người áo tím nhanh chóng kiểm tra.

"Là ta, khi xử lý vết thương, ta bỏ thuốc mê vào khăn hắn cắn."

Ta run rẩy giải thích, "Hắn chỉ đang ngủ, nửa canh giờ sẽ tỉnh."

"Cô nương giỏi thật, thông minh lắm."

Cô nương?

Có lẽ vì ta buộc tóc, mặc áo vải, thêm ánh sáng lờ mờ, người trẻ tuổi mặc áo xanh nhận lầm.

"Hắn là gián điệp nước Thịnh, đã ẩn náu lâu trong kinh, biết Thịnh quốc bại trận, liền tức giận muốn g.i.ế.c vài người Đại Lộc để trả thù, chúng ta đuổi theo hắn cả đường."

Người áo tím nhanh chóng trói tên ngoại bang, quay lại nói với ta, "Sắp đến tết, đây là việc ngoài ý muốn, chưa gây rối loạn, mong cô nương giữ bí mật."

Dưới ánh lửa mờ, khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng.

Gương mặt trước mắt dần trùng khớp với gương mặt non trẻ trong ký ức.

Ta ngỡ ngàng một lúc, do dự thốt ra hai chữ:

"Tạ Giản?"

Bình luận

20 bình luận

Loading...