DẪN NINH - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:59:35
Lượt xem: 5,025

17

Tống Ngôn, ngươi thật độc ác.

Còn giả vờ xin lỗi ta.

Sư phụ nói ta suýt mất mạng, vì con trùng gần như đã chui vào tim, nếu vào đến tim thì có thần tiên cũng không cứu được.

Nghe thật đáng sợ.

"Ta thật sự phải cảm ơn Tạ Tướng Quân đã đưa người đến đây." Ta nói.

"Con nên cảm ơn nhiều hơn thế." Sư phụ lấy từng kim châm ra khỏi tay ta. "Con trùng này chui vào cơ thể không khác gì dưỡng cổ, muốn cứu hoàn toàn phải đuổi nó ra khỏi cơ thể, ta sẽ rạch một vết trên cổ tay cpn, để nó theo dòng m.á.u chảy ra...

"Chỉ là hiện tại còn thiếu một vị thuốc dẫn.

"Đó là mật của con rắn băng thường chỉ có ở vùng biên giới lạnh giá."

Tạ Giản đã xuất phát đến biên giới phía Bắc bốn ngày trước, hứa với sư phụ sẽ mang mật rắn về.

Hiện tại tuyết tan, biên giới phía Bắc lạnh hơn nửa năm so với kinh thành Đại Lục, lúc này sợ rằng rắn vẫn còn ngủ đông, không dễ tìm.

“Tạ Giản đã nói sẽ bảo vệ tính mạng của con đến cùng, không nói hai lời đã rời thành."

Sau khi hành kim châm, sư phụ đi thăm các bệnh nhân khác, trong trại chỉ còn lại ta và Lục Cửu Quân.

"Hắn không cần làm vậy." Ta biết Tạ Giản vẫn tự trách vì đã kéo ta vào hoàn cảnh nguy hiểm này, nhưng đó là do ta tự nguyện.

"Ta cũng mới biết, hóa ra cô chỉ mười bốn tuổi?"

Lời của Lục Cửu Quân rất bất ngờ. "Nhìn cô trầm ổn như vậy, nhất là khi bị bệnh vẫn có thể sắp xếp mọi việc, ta còn tưởng cô đã đến tuổi cài trâm, cảm giác cô trưởng thành hơn chúng ta nhiều!"

"Ừ, ta cũng mới có suy nghĩ này."

"Nói thật, có lúc ta còn nghĩ cô hai mươi mấy tuổi, cô làm thế nào mà trẻ mà đã già dặn như vậy?" Lục Cửu Quân cười ha ha. "Hay là cô đã c.h.ế.t đi sống lại, đi qua cổng quỷ môn, nhìn thấu thế gian rồi?"

"Lục Tham Quân, có ai từng nói ngươi rất ồn ào không?" Ta cảm giác tai mình sắp thành tổ kén rồi.

"Thật quá đáng! Ta nói nhiều nhưng cũng không đến nỗi ồn ào, nhưng cô đã hỏi ta sẽ trả lời. Ta tuy không bằng Tạ Giản nhưng cũng là con của Thái Phó, lúc nhỏ còn được làm bạn đọc cho Lục Điện Hạ, có lẽ dù có ồn ào cũng không ai dám nói gì, nhưng năm mười lăm tuổi có một người đã nói ta rất ồn ào, cô đoán là ai?"

"Làm sao ta biết..."

"Từ Dẫn Ninh." Đôi mắt của Lục Cửu Quân lóe lên ánh sáng tinh quái. "Cô biết ta đang nói đến ai chứ?"

Không khí lặng đi trong giây lát.

Ta nhất thời không biết hắn nói "Từ Dẫn Ninh" là đang gọi ta, hay hỏi ta có biết "Từ Dẫn Ninh là ai".

Đôi mắt Lục Cửu Quân cong thành hình trăng khuyết, đáp án không cần nói cũng rõ.

Người này thật thông minh, ban đầu ta lại tưởng hắn chỉ là một công tử bột không lo việc chính sự?

"Ngươi làm sao phát hiện ra?"

Không giấu nữa, đành phải thừa nhận.

Có lẽ không ngờ ta lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, Lục Cửu Quân kinh ngạc: "Thật là cô sao?"

Ta gật đầu.

"Hóa ra thực sự có chuyện mượn xác hoàn hồn." Rõ ràng là hắn dò xét ta, nhưng lại bị chính câu trả lời làm giật mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-ninh/chuong-17.html.]

"Thực ra cũng không phải là phát hiện gì, chỉ là ta cảm thấy cô và Từ Dẫn Ninh có cái gì đó rất giống nhau, hơn nữa khi nhắc đến cái c.h.ế.t của Từ Dẫn Ninh có liên quan đến Tạ Giản, cô luôn rất chắc chắn, cũng là một linh cảm thôi, ta thử dò xét, không ngờ thành công!"

Lục Cửu Quân nhìn ta đầy phấn khích, "Vậy rốt cuộc cô c.h.ế.t thế nào?"

"Chết vì bệnh không chữa được, thuốc giải của Tạ Giản vốn không đến tay ta, mà bị Mặc Nghiêu lấy để cứu người tình của hắn."

"Cái gì? Vậy hắn còn giả vờ tìm thuốc cho cô làm gì?"

Lục Cửu Quân không hiểu nổi.

"Có lẽ... để làm màu với người ngoài, dù sao ai cũng nói Mặc Tiểu Hầu gia là người tình thâm nghĩa trọng mà." Nghĩ đến lời đồn ở quán trà, ta không khỏi cười nhạt.

"Tình thâm? Nghĩa trọng? Hắn sao?" Lục Cửu Quân cũng cười lạnh theo. "Tiểu thư, không phải ta nói cô, đừng tin hắn, sau khi cô c.h.ế.t không lâu hắn đã tìm một tiểu thiếp, còn là người giống cônữa."

Gì cơ?

Ta càng thấy Mặc Nghiêu ghê tởm.

"Tiểu thư, Lục mỗ có một điều muốn nhờ."

Lục Cửu Quân đột nhiên nghiêm túc, "Hãy nói sự thật với Tạ Giản, năm đó hắn vì cô mới đi tìm thuốc giải, ta không phải muốn cô báo đáp gì, chỉ là hắn rõ ràng làm điều tốt, lại bị lừa dối mà hối hận suốt ngày, thật không công bằng."

"Lục Tham Quân, ta cũng không muốn hắn sống trong hối hận." Ta nói, "Đêm bị trúng độc ta đã nói với hắn rằng ta không c.h.ế.t vì hắn, chỉ là nhờ người khác nói lại, không biết hắn có tin không."

Lục Cửu Quân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi tiếp tục nói những chuyện khác với ta.

Đêm đó cánh tay ta tê rần, cảm giác như có kiến bò trong m.á.u thịt.

Nhờ sư phụ liên tục hành kim châm cứu, con độc trùng mới bị khống chế trong một cánh tay của ta.

Hi vọng đó là một con đực, nếu không nếu nó đẻ trứng trong người ta, ta thật sự muốn chặt đứt cánh tay này.

Từ Giang Nam đến biên giới phía Bắc đi về ít nhất phải mười lăm ngày, từ khi dịch bệnh bùng phát, Tạ Giản hầu như không nghỉ ngơi, nếu trên đường mệt mỏi mà ngã bệnh thì sao?

Nghe nói vùng đất lạnh giá đó có nhiều núi hiểm trở, biên giới phía Bắc tuyết vẫn chưa tan, lại nhiều gió lớn, nếu trong lúc leo núi bị trượt chân...

Ta không dám nghĩ tiếp, sợ rằng suy nghĩ này sẽ trở thành lời nguyền.

Ta nhìn vào ngọn lửa cháy bập bùng trên bàn, nhớ lại cảnh Tạ Giản trò chuyện với ta, không ngờ trong ngọn lửa đó hiện lên khuôn mặt của Tạ Giản.

Chắc đã ba ngày trôi qua, do sư phụ phải liên tục hành kim châm, những ngày đó ta luôn mơ màng, một giấc ngủ kéo dài nhiều canh giờ.

Trong cơn mê, ta nghe ai đó nói Tạ Tướng Quân đã trở về.

Chỉ mới bảy ngày, làm sao có thể nhanh như vậy?

Ta nghe thấy sư phụ gọi tên ta, nhưng ta không thể mở mắt.

"Cũng tốt, nàng đang ngủ, cho nàng uống thêm thuốc mê, tránh giữa chừng bị đau tỉnh lại..."

Lời của sư phụ mơ hồ.

"Nàng sẽ không sao chứ?"

Ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Ta cố gắng mở mắt ra, cuối cùng thấy một tia sáng.

Chạm phải ánh mắt của Tạ Giản, ta mỉm cười.

Thuốc phát huy tác dụng, ta lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Bình luận

20 bình luận

Loading...