DẪN NINH - Chương 14.2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:09:48
Lượt xem: 2,070

"Cô nương cũng đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi tốt rồi."

"Ta còn trẻ, chịu được."

"......"

Tạ Giản giật lấy bình thuốc từ tay ta: "Tiếp theo để ta đi cho các binh sĩ uống thuốc, cô nương đi nghỉ đi, dù sao bây giờ chỉ còn mình cô nương là đại phu, nếu cô nương ngã bệnh thì Trường Kính quân thật sự không còn hy vọng."

Kết hợp với những lời của Lục Cửu Quân, ta nhận ra Tạ Giản có lẽ đã quá áy náy mà sinh ra ý định tự hủy hoại bản thân.

Ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định nói hết mọi chuyện, như vậy tốt hơn là để hắn mãi bị lừa dối trong nỗi ân hận giả dối ấy.

"Tạ Giản, thật ra ta..."

"Tiêu đại phu!"

Giọng nói từ phía sau vang lên.

Tống Ngôn yếu ớt vẫy tay với ta, hắn lê bước đến trước mặt ta, ánh mắt kiên định:

"Đại phu, hãy để ta thử thuốc."

...

Tống Ngôn nguyên là người của Thái Y Viện, ở Thái Y Viện ba năm rồi bị điều chuyển đến làm quân y.

Trong Trường Kính quân doanh có tổng cộng mười vị quân y.

Tống Ngôn là người đứng đầu trong số họ.

Từ khi dịch bệnh bùng phát, bọn họ đã bận rộn đến đầu tắt mặt tối, dù đã có phòng bị nhưng vẫn không may nhiễm bệnh, nên chỉ có thể gửi thư cho phó tướng đang ở núi Hàn Sơn.

Ta đang sắc thuốc trong phòng, lòng đầy căng thẳng và lo lắng.

Nếu thuốc có hiệu quả ngay lần đầu tiên, ta có thể điều chỉnh liều lượng dựa trên triệu chứng của Tống Ngôn, biết đâu sẽ nhanh chóng giải quyết được dịch bệnh lần này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-ninh/chuong-14-2.html.]

Nhưng nếu không thành công...

Ta cố gắng không nghĩ đến kết quả tồi tệ.

"Tiêu đại phu, cô không cần quá lo lắng, đã là chữa bệnh thì không thể tránh khỏi bước này."

Tống Ngôn ngược lại còn an ủi ta, "Nghe tướng quân nói cô là đệ tử của Trần Bạch Quang, tuổi còn trẻ mà đã điềm tĩnh như vậy, thực sự là hậu sinh khả úy..."

Ta bưng bát thuốc, nhìn thấy Tống Ngôn ngẩng đầu hướng về phía xa xăm bên ngoài doanh trại, ánh mắt đầy lưu luyến, nhưng cũng vô cùng bi thương.

Hắn cũng đang sợ hãi trước những điều chưa biết sắp tới.

Ta đưa bát thuốc cho hắn, nhưng Tống Ngôn không nhận lấy, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bát thuốc không nói lời nào.

"Tiêu đại phu, mấy ngày trước có vài người bệnh ho ra m.á.u rất nghiêm trọng, hôm nay tình trạng đã ổn định hơn, liệu có cần giảm bớt liều lượng thuốc hay không..."

Giọng của Tạ Giản truyền từ bên ngoài vào.

Ánh mắt bình tĩnh của Tống Ngôn cuối cùng cũng có sự thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

"Xin lỗi."

Hắn xông tới và đẩy ngã ta, thuốc sắc và chén sứ rơi vỡ tan tành.

Một cơn đau nhói từ cổ tay truyền đến, răng của Tống Ngôn cắm sâu vào da thịt, hắn nôn ra m.á.u tươi, tất cả hành động đều diễn ra trong tích tắc.

Khi ta kịp phản ứng, Tạ Giản đã đè Tống Ngôn xuống đất.

Tống Ngôn vẫn tiếp tục nôn ra máu, rõ ràng trước đó triệu chứng của hắn còn nhẹ, bây giờ lại đột nhiên trở nặng.

"Tiêu Ninh Từ, mau rửa sạch vết thương!"

Tạ Giản kéo ta lên, vội vàng dẫn đến thùng nước rửa sạch m.á.u không rõ là của Tống Ngôn hay của ta trên cổ tay.

Bàn tay nắm chặt cánh tay ta vẫn còn run rẩy.

Nhìn vào thùng nước nhuộm đỏ, cuối cùng ta cũng hiểu ra cách Tống Ngôn hạ độc ban đầu.

Bình luận

20 bình luận

Loading...