DẪN NINH - Chương 13.2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:44:10
Lượt xem: 4,021

"Ta cứu một người từ phủ hầu gia trốn ra, Mặc Diêu đến tìm, ta không giao người, hắn nhớ mãi chuyện này."

Cửu Quân thu lại ánh mắt, gật gù: "Người gì mà để hắn tự đi tìm còn nhớ lâu như vậy?"

Câu này không phải hỏi ta, mà giống tự hỏi.

"Là nữ nhân sao?"

Ta dừng tay, Cửu Quân vẫn cười.

Tiếp đó ta không nghe hắn nói gì nữa, vì hắn bị Tạ Giản đưa đến doanh trại chăm sóc bệnh nhân.

Đây là đêm thứ tư ta đến doanh trại, thần kinh căng thẳng đến không dám ngủ, không ngừng lật sách sắc thuốc, nhưng vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.

Đến ngày thứ sáu, từ m.á.u của một bệnh nhân ta phát hiện một con côn trùng đen kỳ lạ.

"Con trùng này..."

"Là trùng phụ xà!" Sắc mặt Tạ Giản biến đổi, "Đây là một loại trùng độc ở biên giới phía Bắc, thường ký sinh trong nội tạng rắn độc, khi hấp thu đủ dinh dưỡng sẽ gặm hết nội tạng rắn độc đến khi rắn chết."

"Sao lại xuất hiện ở Đại Lộc?" Cửu Quân nhìn con trùng ngọ nguậy suýt nôn.

Trùng phụ xà... Hình như thấy ở đâu đó.

"Hữu hối!"

Ta nhớ rõ, sách của sư phụ ghi lại thành phần của thuốc độc, một trong số đó là trùng phụ xà.

Người chế thuốc sẽ nghiền nát trùng phụ xà đã lớn rồi trộn vào dược liệu, vì bản thân trùng phụ xà là kịch độc, thêm nhiều loại độc khác, năm đó loại độc này mới khó giải.

Bị trùng phụ xà cắn hoặc ăn phải, sẽ sốt cao đau bụng, cuối cùng nội tạng bị ăn mòn, suy yếu mà chết.

Triệu chứng hoàn toàn phù hợp!

Hơn nữa, trùng này khó gặp khó nuôi, khi rời khỏi rắn không lâu cũng sẽ chết.

Trùng phụ xà trong tay mập mạp, chắc ký sinh trong nội tạng người mới sống được đến giờ.

Cũng chính vì vậy, nội tạng của bệnh nhân này bị ăn mòn hoàn toàn, không còn hy vọng.

Vì là thành phần của "Hữu hối", giải dược của "Hữu hối" chắc cũng dùng được để giải độc trùng này.

"Giải dược của Hữu hối là lấy độc trị độc, trong đó có vài vị đều là kịch độc, nếu trực tiếp dùng cho trùng độc sợ không thích hợp."

Giống như biết suy nghĩ của ta, Tạ Giản nói ra lo ngại của hắn.

Ngạc nhiên vì hắn biết chuyện này, lời nói của hắn nhắc nhở ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-ninh/chuong-13-2.html.]

Giờ chỉ có thể thử dần.

"Trùng này là vô tình vào cơ thể người đó, hay bị người ta cố ý bỏ vào?"

Cửu Quân nhìn con trùng trong hộp gỗ kinh tởm hỏi.

"Ta cũng không biết, người đó mới được đưa đến từ khu Đông hôm kia, chỉ ba ngày đã bị trùng này ăn hết nội tạng, thật đáng thương."

Nhớ lại bộ dạng đau khổ đến vặn vẹo của người đó trước khi chết, ta không đành lòng nghĩ tiếp.

"Nhưng Tạ Giản nói độc bỏ trong giếng nước, chẳng lẽ hung thủ ném trùng vào giếng, người đó uống nhầm?"

"Trùng này không có độc bên ngoài, chỉ bỏ vào nước không đủ để đầu độc bảy trăm người..."

Ta cũng rất tò mò về cách hạ độc của hung thủ.

"Nói đến, từ sáng nay Tạ tướng quân sắc mặt không tốt, ta biết hắn lo lắng, nhưng giờ nhân lực thực sự thiếu, nếu hắn ngã bệnh thì tổn thất càng lớn, Cửu Quân không khuyên hắn nghỉ ngơi sao?"

Sáng nay sắc mặt Tạ Giản thật dọa người.

Cửu Quân bỏ bình thuốc vào lò, than thở: "Hắn đó, là tâm bệnh, nghỉ ngơi không hiệu quả."

Ta không nói, chỉ nghe Cửu Quân nói tiếp:

"Đại phu các ngươi trị được tâm bệnh không?"

"Nếu là bệnh đau tim, sư huynh ta rất giỏi."

"Nếu thế còn dễ giải quyết." Cửu Quân lại thở dài, "Tạ Giản có một người bạn c.h.ế.t vì Hữu hối, chắc hắn nghĩ đến chuyện đó."

"Người c.h.ế.t rồi, sao phải đau khổ."

"Ta cũng khuyên vậy, nhưng tướng quân chúng ta cố chấp, ba năm rồi, vẫn chìm trong hối hận không thoát ra được, nói thật cái c.h.ế.t của cô nương đó chẳng liên quan đến hắn... Nhưng may hắn vào cung về tâm trạng tốt hơn chút, ngươi nói gì với hắn?"

"Chỉ là an ủi vài câu." Thực ra là mạnh tay.

"An ủi thế nào mà hiệu quả vậy!"

"Ngươi nói Tạ tướng quân hối hận, rốt cuộc hối hận gì?"

Rõ ràng ta và hắn không thân thiết, sao lại hối hận vì ta?

"Ngươi đã biết chuyện này, ta cũng không giấu, nếu ngươi có thể an ủi hắn vài câu, để hắn hoàn toàn buông bỏ thì tốt rồi!"

Cửu Quân ghé sát tai ta thì thầm:

"Nàng bị thuốc giải hắn tìm về đầu độc chết."

Bình luận

20 bình luận

Loading...