DẪN NINH - Chương 12.1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:05:39
Lượt xem: 2,172

12

Chỉ qua một đêm, quân doanh đã lại có thêm hai mươi lăm người nhiễm bệnh.

Theo lý, khi mới nhiễm bệnh, triệu chứng thường nhẹ hơn, thường sẽ nghiêm trọng dần theo thời gian.

Nhưng hôm nay phát hiện hai mươi lăm người này triệu chứng rất nghiêm trọng, ngay cả m.á.u ho ra cũng đậm hơn.

Chỉ trong sáu ngày, hơn bảy trăm người đã nhiễm bệnh. Tốc độ lây lan này thật đáng kinh ngạc.

"Trong doanh trại, các binh lính hành động giống nhau, rất khó để xác định nguyên nhân chính xác là gì."

Tối qua, Tạ Giản đã điều tra nguồn lây lan.

Do bệnh nhân đầu tiên đã qua đời từ lâu, nên chỉ có thể bắt đầu từ những kinh nghiệm tương đồng của bảy trăm bệnh nhân này.

"Loại bệnh này thường do gì gây ra?" Hắn hỏi.

"Bệnh dịch ở người thường do động vật truyền nhiễm, như bệnh dịch hạch, cúm gà, cũng có những bệnh dịch do côn trùng truyền. Nhưng bây giờ là mùa đông, không có côn trùng, chuột có thể sống qua mùa đông..."

Ta lật sách, dừng lại, một ý nghĩ bị loại trừ trước đó thoáng qua trong đầu.

"Sao vậy?" Thấy ta đột ngột ngừng nói, Tạ Giản hỏi.

"Không nhất thiết phải do động vật truyền nhiễm..." Ta nói, "Nếu bị đầu độc thì sao?"

Một số độc tố khi vào cơ thể người cũng có thể lây nhiễm, thường qua tiếp xúc với máu.

Ta bắt đầu từ hai mươi lăm người này, triệu chứng nghiêm trọng như vậy, chắc chắn là người bị đầu độc chứ không phải lây nhiễm.

Tạ Giản ra lệnh điều tra triệt để, trước khi đi thần sắc hắn cực kỳ nghiêm nghị.

Doanh trại Trường Tĩnh nằm ở ngoại ô, xung quanh không có người dân, rõ ràng kẻ hạ độc nhắm vào quân Trường Tĩnh, và rất có thể vẫn đang ẩn náu trong doanh trại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-ninh/chuong-12-1.html.]

Trong số ba quân y trước đó, đã có hai người ngã bệnh, Tống Ngôn vẫn gắng gượng, nhưng chúng ta thực sự có chút lực bất tòng tâm.

Trước khi đi, ta đã để lại một lá thư ở Tế Thế Đường, nhưng chỉ viết về nơi ta đi, không biết sư huynh sau khi thấy sẽ có tìm người đến giúp không.

Ta bận rộn trong phòng thuốc, chất độc mà binh sĩ mắc phải vẫn chưa được xác định, thuốc sắc ra cũng chỉ có thể ngăn chặn nó tiếp tục phát tác mà không thể chữa khỏi, thêm vào đó triệu chứng của bệnh nhân không giống nhau, liều lượng thuốc cũng phải cân nhắc kỹ.

Vào lúc này, ta nghe nói có vài binh sĩ tình nguyện từ khu Đông đến giúp.

Kết quả là cảnh tượng khiến ta vô cùng ngạc nhiên.

Đây đâu chỉ là vài người? Rõ ràng là cả hàng ngũ!

Tạ Giản đứng phía trước, kinh ngạc nhìn đám người này.

"Tất cả người trong doanh đều là huynh đệ! Làm sao có lý do huynh đệ bị bệnh mà không đến chăm sóc?"

Vài nam nhân to lớn cười ha ha, người dẫn đầu đưa cho Tạ Giản một xấp phong thư dày.

"Tướng quân, huynh đệ không sợ chết, c.h.ế.t vì bệnh cũng được, c.h.ế.t trận cũng được, khi nhập ngũ đã có chuẩn bị! Chủ yếu là lo gia đình nhớ thương..."

"Đêm qua nhờ Tiểu Hà viết thư cho chúng tôi, coi như để lại lời nhắn cho cha mẹ, vợ con! Nhưng phiền tướng quân chuyển giùm chúng tôi..."

"Ha ha ha ha Tiểu Hà viết đến mức tay không nhấc nổi, vậy mà còn la lối muốn đến đây, cậu ấy mới thành thân không lâu, vợ mới mang bầu, chúng tôi không để cậu ấy đến..."

Các binh sĩ nói cười đùa giỡn, xen lẫn những giọng nói chất phác.

Khuôn mặt trải qua phong sương chỉ có nụ cười, dường như không biết họ sẽ đối mặt với gì khi bước vào khu bệnh...

Không, họ biết.

Một trăm hai mươi hai người đã chết, đều là chiến hữu từng chiến đấu cùng họ.

Ta cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ hẹp hòi trước đó của mình.

Rõ ràng tình hình khẩn cấp, ta vẫn còn tâm trí cảm thấy mũi mình cay cay.

Bình luận

20 bình luận

Loading...