DẪN NINH - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:11:09
Lượt xem: 4,948

10

Mặc Nghiêu đích thân đến đây bắt người khiến ta bất ngờ.

Hắn vừa đến, lại nói những lời như vậy, khiến khí thế của mấy tên tay chân lại bừng bừng trở lại.

"Mặc tiểu hầu gia thật biết nói đùa, việc xử phạt hạ nhân là chuyện của ngài, không cần phải thông báo cho ta." Ta cười lạnh một tiếng, "Đây là y quán, ngài nếu không đến khám bệnh, xin mời rời đi.

"Còn nữa, làm ơn tránh ra, ngài đang cản đường bệnh nhân của ta."

Ngoài cửa đã đứng không ít người, họ còn tưởng y quán đang xếp hàng nên không vào.

Mặc Nghiêu không nói một lời, từ trên cao nhìn xuống ta, rất lâu sau mới nói: "Nếu ta nhất quyết xông vào thì sao?"

Hắn không lộ biểu cảm, lời nói như thật như đùa.

"Vậy Kế Thế Đường từ nay sẽ không cung cấp bất kỳ thuốc men hay dịch vụ khám chữa bệnh nào cho phủ Tầm Dương Hầu."

Tam sư huynh bước ra từ phía sau ta, không hề sợ hãi trước áp lực của Mặc Nghiêu, "Kế Thế Đường tuy không phải y quán chuyên dành cho vương công quý tộc, nhưng cũng không phải là nơi để quyền lực lấn át. Ngài nếu nhất quyết xông vào, chúng ta đành phải đến nha môn nói chuyện."

Nói xong, hắn liền đi vòng qua Mặc Nghiêu mời bệnh nhân vào.

"Nô tài kia trộm đồ! Các ngươi đây là chứa chấp tội phạm!" Không biết tên tay chân nào la lên.

"Vậy thì mời quan phủ đến điều tra." Ta nhìn Mặc Nghiêu, "Chỉ là một nô tài thôi, mà khiến Mặc tiểu hầu gia nhớ mãi, đến mức tự mình đi bắt người sao?"

Mặc Nghiêu cuối cùng cũng có một chút động lòng, nhìn xung quanh một vòng rồi hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi.

Ta không hiểu sao hiện giờ hắn lại trở nên cứng rắn như vậy.

Tam sư huynh sắp xếp Tô Dạng Nguyệt ở một phòng khách nhỏ phía sau viện.

Tình trạng của nàng không lạc quan, ngoài vết thương trên tay, còn có không ít vết thương trên chân và lưng, có vết thương đã nhiễm trùng.

Những vết thương này không lẽ do Mặc Nghiêu gây ra?

Hắn quý trọng Tô Dạng Nguyệt đến mức không nỡ chạm vào nàng một cái, sao bây giờ lại như vậy.

Nhưng hiện tại ta cũng không dám kết luận vội, lại sợ mấy tên tay chân ban ngày sẽ quay lại vào ban đêm, sau một hồi cân nhắc, ta quyết định đưa Tô Dạng Nguyệt về phủ Quốc công dưỡng thương.

Ta muốn biết tại sao nàng lại trở nên như vậy, và tại sao lại nói muốn chuộc lỗi với ta.

Chỉ là Tô Dạng Nguyệt vẫn chưa tỉnh, còn ta lại gặp phải chuyện khác.

Tam sư huynh nói với ta, hiện giờ bệnh nhiệt phát nhiều, nhiều nơi đã có không ít ca bệnh, các chi nhánh của Kế Thế Đường đã cử nhiều đại phu đến các y quán địa phương giúp đỡ, chỉ còn chi nhánh chính của chúng ta là có thể điều phối được một số đại phu.

Nhưng chưa đến hai ngày, lại có thêm hai đại phu bị phái đi nơi khác.

"Sư muội, sư phụ đang du lịch bên ngoài, ta đã gửi thư báo tình hình hiện tại, nhưng trở về kinh thành còn cần một thời gian. Kinh thành tuy không nhiều bệnh nhân như các nơi khác, nhưng gần đây cũng có dấu hiệu tăng lên, đến lúc đó nếu ta ra ngoài khám bệnh, y quán chỉ còn lại mình muội trông coi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-ninh/chuong-10.html.]

Tam sư huynh mấy ngày gần đây mày không giãn, có thể thấy tình hình nguy cấp.

Ta cảm thấy bất an, một số bệnh nhân có triệu chứng giống nhau, khó mà không nghĩ đến dịch bệnh lây lan.

Chỉ là phía trên chưa thông báo về bất kỳ vùng dịch nào, các đại phu được cử đi giúp đỡ cũng không đề cập đến tính lây nhiễm, hiện tại ở kinh thành cũng đang điều trị như bệnh phát nhiệt thông thường.

Ta trong y quán bận rộn không ngớt, đôi khi còn thấy người của hầu phủ lảng vảng ở đây.

Tiêu Phu nhân đau lòng cho con gái, mỗi khi thấy ta mệt mỏi lại khuyên ta nghỉ ngơi.

Chịu sự yêu thương mà vốn dĩ thuộc về Tiêu Ninh Từ, ta trong lòng giằng xé, luôn do dự không biết có nên nói ra sự thật với vợ chồng phu nhân hay không, nhưng mỗi lần đều không thể thốt ra.

Cuối cùng vẫn là ta ích kỷ, cha mẹ mất sớm, muốn từ cha mẹ Tiêu Ninh Từ tìm chút yêu thương.

Tô Dạng Nguyệt đã hạ sốt, vết thương trên người cũng dần lành, nhưng vẫn trong trạng thái mê man.

Không phải mê man, mà là tâm thần hoảng loạn.

Nàng luôn vật vã trong mơ, dáng vẻ đau khổ khiến người khác không khỏi đau lòng.

Gần đến tiết Kinh Trập, số ca bệnh nhiệt giảm nhiều, như thể cơn bão trước đó đã lắng xuống.

Chỉ là các đại phu được cử đi vẫn chưa trở về.

Ta đang thắc mắc, tam sư huynh đã đeo hộp thuốc, cùng trợ lý ra ngoài.

"Bệnh nhân đó nhà ở ngoại ô cách đây hai trăm dặm, một chuyến đi phải mất hai ngày mới về." Tam sư huynh nhìn ta đầy sâu xa, "Ta là người đào tạo muội, muội rất có tài năng, lại chăm chỉ, để muội trông coi ta rất yên tâm."

Lời khích lệ của sư huynh khiến ta yên tâm nhiều.

Đêm đó ta trực ở y quán, không giống như những ngày bận rộn trước đó, lúc này đã không còn bệnh nhân đến khám.

Ta dựa vào bàn gật gù ngủ, tiếng gõ cửa dồn dập khiến ta tỉnh giấc.

Ta vội ra mở cửa, một cái bóng cao lớn che khuất ánh sáng.

"Ngài Trần Bạch Quang có ở đây không?"

Tạ Giản trong bộ áo lông cáo, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy ta liền sững sờ, rồi không chắc chắn hỏi: "Tiêu cô nương?"

"Sư phụ ta còn cần vài ngày nữa mới đến kinh thành, Tạ tướng quân có chuyện gì gấp sao?"

Tạ Giản mím môi, thì thầm: "Vậy không kịp rồi..."

"Tiêu cô nương vừa gọi ngài Trần là sư phụ?" Tạ Giản đột nhiên ngẩng đầu.

"Vâng, ta cũng là đại phu của Kế Thế Đường."

"Nếu vậy, mong Tiêu đại phu cùng Tạ mỗ đi một chuyến."

Tạ Giản cung kính hành lễ với ta, hoàn toàn khác xa với sự cao quý khó gần trong cung của hoàng hậu hôm đó.

Bình luận

20 bình luận

Loading...