Đàn Đàn - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:45:42
Lượt xem: 3,113

9

Trong quán cà phê, Thẩm Thu nhiệt tình vẫy tay với tôi.

"Tĩnh Đàn~"

Tôi vừa định hỏi sao cô nàng biết tên tôi, thì cô nàng đã đưa tay lên bịt miệng tôi lại, mỉm cười, chỉ vào tấm thẻ nhân viên trên n.g.ự.c tôi.

Tôi chợt hiểu ra.

Thẩm Thu kéo tôi ngồi xuống, ghé sát tai tôi, nhỏ giọng hỏi: "Tĩnh Đàn, cô có biết sếp cô thích kiểu con gái như thế nào không?"

Cái này thì tôi thật sự không biết.

Bùi Nhiên ngay cả bạn bè là nữ cũng rất ít, thái độ với tất cả các cô gái đều giống nhau, lạnh lùng xa cách.

Tôi vắt óc suy nghĩ, thăm dò: "Này, cô nói xem, có khi nào... Bùi Nhiên, anh ta... không thích con gái không?"

Thẩm Thu trợn tròn mắt: "Ý cô là..."

Tôi và Thẩm Thu nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu.

Thẩm Thu ngập ngừng nói: "Không thể nào."

Tôi liệt kê lý do: "Cô xem, xung quanh anh ta có phải là toàn đàn ông không?"

Thẩm Thu gật đầu.

"Anh ta có phải là đối với kiểu con gái xinh đẹp như cô cũng không hề rung động?"

Thẩm Thu gật đầu.

"Anh ta có phải là chỉ nói chuyện nhiều với con trai?"

Thẩm Thu gật đầu lia lịa.

Tôi xòe tay: "Đáp án đã rõ ràng rồi còn gì."

Thẩm Thu chống cằm, vẻ mặt ngơ ngẩn, như thể vừa trải qua một trận động đất rung chuyển thế giới quan.

Tôi vỗ vai cô nàng, khuyên nhủ: "Hoa thơm cỏ lạ khắp nơi, sao cứ phải si tình một nhành hoa."

Kết quả, Thẩm Thu lại phát ra tiếng "hehehehe".

Vừa cười vừa lẩm bẩm: "Không ngờ Phật tử cũng có sở thích này."

Ừm...

... Sao tôi lại cảm thấy cô nàng Thẩm tiểu thư này cũng không bình thường lắm nhỉ?

Thời gian sau đó, tôi và Thẩm Thu nói chuyện từ sở thích giải trí cho đến hình mẫu lý tưởng, từ đó hình thành nên một tình bạn cách mạng sâu sắc.

Thẩm Thu tiếc nuối nhấp một ngụm cà phê: "Tĩnh Đàn, hay là cô đừng đi theo Bùi Nhiên nữa."

"Đến công ty chị, chị bao cô ăn chơi nhảy múa."

Nói thật, tôi rất động lòng.

Nhưng mà, nghĩ đến thân phận không hộ khẩu, không chứng minh thư của mình, và hành động theo bản năng mân mê chuỗi Phật châu của Bùi Nhiên hôm đó.

Tôi lắc đầu từ chối.

"Chị, em rất muốn đi với chị, Bùi Nhiên anh ta vừa cổ hủ, vừa nhàm chán, chẳng có chút thú vui nào, đi theo anh ta đúng là hành xác... còn không bằng đi theo chị."

Huyện_Lệnh_94 M0nk3yD

Nhưng dù sao tôi cũng đã ở bên cạnh tên cổ hủ này nhiều năm như vậy, Bùi Nhiên đối xử với tôi cũng không tệ, tôi vẫn nên ở lại.

Lời còn chưa nói hết, một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy cổ tôi.

Sắc mặt Thẩm Thu cũng trở nên khó coi.

Tôi cứng đờ quay đầu lại, là Bùi Nhiên.

"Cổ hủ, nhàm chán?"

"Hành xác?"

"Muốn đi theo người khác?"

Anh ta cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

"Giỏi lắm."

10

Tôi lại bị đưa về nhà họ Bùi.

Nhưng lần này lại là bị đưa xuống hầm rượu.

Tôi chưa từng biết nhà họ Bùi có một nơi như thế này, cũng chưa từng thấy Bùi Nhiên bước vào đây.

Trong hầm rượu tối om, không nhìn thấy gì cả.

Tôi bị trói, trong lòng có chút sợ hãi, vùng vẫy: "Bùi Nhiên, anh muốn làm gì?"

Bùi Nhiên bật đèn, không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Lúc này tôi mới nhận ra, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Bùi Nhiên đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt u ám, nhuốm màu dục vọng.

Giọng Bùi Nhiên trầm thấp.

"Bây giờ em còn thấy tôi nhàm chán nữa không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-dan/chuong-5.html.]

Tôi sắp khóc đến nơi rồi: "Anh hai à, em còn chưa nói hết câu anh đã đến rồi, em đang định từ chối cô ấy mà!"

Bùi Nhiên không để ý đến tôi, tiếp tục nói.

"Nhưng em vẫn thấy tôi nhàm chán, vô vị, muốn rời xa anh đúng không?"

"Em còn gọi tôi là tên cổ hủ, trong lòng vẫn luôn nhớ đến những tên con trai khác đúng không?"

"Mặc dù đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không bằng một Thẩm Thu mới quen biết đúng không?"

Nói rồi anh ta tiến lại gần tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi.

Tôi mở to mắt.

Bùi Nhiên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má tôi.

Giọng nói đột nhiên trở nên tủi thân.

"Hôm đó cô ta hôn em, tôi còn chưa từng hôn em."

"Tôi biết sự tồn tại của em từ lâu rồi, ngay từ cái nhìn đầu tiên ở cửa hàng đồ cổ năm đó."

"Em không thể kéo tôi ra khỏi vũng bùn, rồi lại bỏ rơi tôi."

"Những năm qua, những gì em nghĩ trong lòng, tôi đều biết."

"Tôi không hiểu, lúc đầu em không phải thích tôi sao, sao bây giờ lại thay đổi rồi?"

Tôi như bị sét đánh trúng.

Không phải chứ, tên này có thể nghe được tiếng lòng của tôi sao?

Sao không ai nói với tôi vậy!

Bùi Nhiên lúc này trông rất khác so với thường ngày, vừa cố chấp vừa u ám, không còn chút nào dáng vẻ của một Phật tử.

Anh ta nhếch mép: "Ngạc nhiên lắm sao?"

"Thật ra tôi vẫn luôn như vậy, chỉ là em không biết mà thôi."

"Tôi biết em sẽ không thích tôi như thế này, ngay cả giả vờ ngoan ngoãn cũng không giữ được em, vậy tôi còn giả vờ làm gì nữa?"

Vừa dứt lời, một tiếng động vang lên trong không gian yên tĩnh.

Bùi Nhiên ngã khuỵu xuống người tôi.

Tôi nhìn thấy mẹ Bùi đang cầm xẻng đứng sau lưng anh ta, còn Thẩm Thu thì đứng ở cửa ra vào.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, mẹ Bùi vội vàng giấu cây xẻng ra sau lưng, nở nụ cười trấn an.

"Tĩnh Đàn đừng sợ, là mẹ... à không, là dì nhất thời không tìm thấy vũ khí... à không, là đồ nghề thôi."

11

Tôi mơ mơ màng màng ngồi trong phòng khách.

Nhìn Thẩm Thu và mẹ Bùi ném Bùi Nhiên vào hầm rượu rồi mặc kệ, sau đó quay sang hỏi han ân cần tôi.

Mẹ Bùi: "Tĩnh Đàn, con không sao chứ, nó lại lên cơn rồi, có làm con sợ không?"

Thẩm Thu thì vỗ ngực: "Hù ch/3t tôi, chưa bao giờ thấy Bùi Nhiên đáng sợ như vậy."

Mãi một lúc sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình, khó khăn hỏi: "Rốt cuộc là Bùi Nhiên bị làm sao vậy?"

Mẹ Bùi thở dài: "Nó từ nhỏ đã yếu ớt, dần dần trở nên hướng nội, cố chấp, từng nhiều lần tự nhốt mình trong hầm rượu, tự làm mình bị thương, lúc đó dì và bố nó đưa nó đi khám khắp nơi cũng không có biện pháp nào."

"Cuối cùng đành ôm hy vọng đưa nó đến chùa xem sao, vị sư trụ trì kia nói rằng nó có chướng ngại trong lòng, bảo tôi đưa nó đến một cửa hàng đồ cổ, biết đâu tình hình sẽ có chuyển biến tốt."

"Nói cũng lạ, từ khi mua chuỗi Phật châu đó về, nó quả thật đã khá hơn nhiều, tuy tính cách vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng ít ra cũng không còn cố chấp, kích động như trước nữa."

"Nhưng cách đây không lâu, chuỗi Phật châu đột nhiên bị đứt, nó lại bắt đầu không ổn."

Mẹ Bùi cau mày: "Con nói xem, một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu thì có chướng ngại gì chứ?"

Tôi và Thẩm Thu đều không trả lời được câu hỏi này, chỉ biết im lặng.

Mẹ Bùi lắc đầu, thấy tôi không sao, liền đi xuống hầm rượu dọn dẹp bãi chiến trường.

Thẩm Thu nhìn tôi chằm chằm: "Tĩnh Đàn, cô là chuỗi Phật châu kia đúng không?"

Tôi cam chịu gật đầu, Thẩm Thu đột nhiên giơ tay lên, một luồng sáng màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay cô nàng.

Cô nàng nghiêm túc nói: "Xin chào, Kỷ Tĩnh Đàn. Tôi là quan sát viên số 999 của Cục Quản lý Thời không, hiện tại, tôi trân trọng mời cô hỗ trợ tôi hoàn thành nhiệm vụ, giải cứu đứa con của vận mệnh - Bùi Nhiên."

"Bùi Nhiên, trọng sinh vào thời không 2.0, kiếp trước khi mới 5 tuổi, cậu ấy đã bị nữ phụ - người nắm giữ hệ thống - giam cầm, ngược đãi đến ch/3t, dẫn đến việc hắc hóa ở thế giới 2.0."

"Hiện tại tôi đã trục xuất hệ thống và nam phụ kia khỏi thế giới này, nhưng tôi không thể giải quyết được vấn đề hắc hóa của cậu ấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, thế giới này sẽ sụp đổ, sau khi nghiên cứu, Cục Quản lý Thời không quyết định, chuỗi Phật châu kia là hy vọng cuối cùng để ngăn chặn việc hắc hóa của đứa con của vận mệnh."

"Nói cách khác, chính là cô, cô có đồng ý hay không?"

Tôi há hốc mồm.

Không thể tin nổi chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Thẩm Thu.

Thẩm Thu gật đầu, nhưng lại nói tiếp: "Nếu cô không đồng ý thì thôi vậy, tôi sẽ tìm cách đưa cô trở về thế giới của mình trước khi thời không này sụp đổ, hoặc là cô có thể đi cùng tôi về Cục Quản lý Thời không."

Cô nàng nhìn tôi với ánh mắt chân thành: "Tĩnh Đàn, hãy nghe theo trái tim mình, cô có quyền lựa chọn."

Lượng thông tin này quá lớn, đầu óc tôi trở nên rối bời.

Tôi cười khổ: "Cho tôi suy nghĩ kỹ đã."

Bình luận

7 bình luận

Loading...