Đàn Đàn - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:40:56
Lượt xem: 2,364

5

Tôi bị đưa về nhà họ Bùi.

Trên đường đi, chúng tôi chạm mặt mẹ Bùi đang ngồi ở phòng khách.

Bà nhìn tôi với ánh mắt dò xét: "Cô gái này là..."

"Con sẽ giải thích với mẹ sau."

Bùi Nhiên lôi tôi đi, nhanh chóng lên lầu.

Mẹ Bùi nhìn theo với vẻ mặt "mẹ hiểu mà, mẹ hiểu mà".

Tôi ngại ngùng cười với mẹ Bùi, len lén quan sát sắc mặt Bùi Nhiên.

Tôi kéo nhẹ góc áo anh ta, nhỏ giọng nói: "Hay là anh giải thích với mẹ anh đi?"

"Giải thích gì?"

Bùi Nhiên cúi đầu xuống.

"Ừm, thì là... hình như mẹ anh đang hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."

Vừa rồi mẹ Bùi nhìn tôi với ánh mắt như thể đã đặt sẵn tên cho con của tôi và Bùi Nhiên rồi vậy.

"Giải thích thì có thể giải thích, nhưng sao em biết đó là mẹ tôi?"

Bùi Nhiên nhìn tôi, ánh mắt trêu chọc.

Tôi mím môi, quyết định không nói nữa.

Cái tên cổ hủ này, cũng không dễ lừa gạt lắm.

Bùi Nhiên đặt tôi xuống giường, tôi ngỡ ngàng, bối rối dịch m.ô.n.g sang một bên.

Vừa định mở miệng giải thích mọi chuyện, Bùi Nhiên đã quay người bỏ đi.

Đóng cửa, khóa trái trong nháy mắt.

Để lại tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Này, tuy là tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý, nhưng ít nhất anh cũng phải nghe tôi nói đã chứ!

Tôi ngã người xuống giường, thở dài não nề.

Hay là cứ bình tĩnh suy nghĩ xem làm sao để giải thích mọi chuyện một cách hợp lý đây.

Nói thẳng với anh ta rằng tôi là một chuỗi Phật châu, cộng thêm bằng chứng từ camera giám sát, có lẽ có thể giải thích được nguồn gốc của tôi.

Nhưng mà, tôi sợ rằng sau khi nói xong tôi sẽ bị đưa đến Viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt, tan xương nát thịt mất.

Nhưng nếu tôi không nói thật, với tính cách của Bùi Nhiên, chắc chắn anh ta sẽ đưa tôi đến đồn cảnh sát.

Hơn nữa, tôi còn là một người không có hộ khẩu, không có chứng minh thư...

Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không dám tưởng tượng nữa.

A a a, đau đầu quá!

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Dần dần chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

Rồi dòng suy nghĩ ấy cũng dần dừng lại.

Thôi kệ.

Trên đời này không có chuyện gì là khó, chỉ sợ lòng người dễ thay đổi!

Dù sao tôi cũng đã ở bên Bùi Nhiên nhiều năm như vậy, đến lúc đó van xin anh ta một chút, chắc là có thể trót lọt được nhỉ.

Tôi tự nhủ, trong lòng vẫn có chút không chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-dan/chuong-3.html.]

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tôi giật mình bật dậy.

Huyện_Lệnh_94 M0nk3yD

6

Người đẩy cửa bước vào là mẹ Bùi.

Nhìn thấy mái tóc và quần áo hơi xộc xệch của tôi do vừa nằm, nụ cười trên môi mẹ Bùi càng thêm rạng rỡ.

Bà mang đến cho tôi món cá om đậu phụ, ma bà đậu phụ và cơm – đều những món tôi thích nhất.

Tôi đã sớm đói đến mức bụng dính chặt vào lưng, vội vàng nói lời cảm ơn rồi ăn ngấu nghiến.

Mẹ Bùi ngồi xuống bên cạnh tôi, vỗ nhẹ lưng tôi, dịu dàng nói: "Đừng vội, ăn từ từ thôi, không đủ còn có nữa."

Tôi gật đầu lia lịa.

Trong lòng vô cùng cảm kích.

Hu hu hu, mẹ Bùi đúng là người mẹ chồng quốc dân, dịu dàng chu đáo! Không giống cái tên cổ hủ kia chút nào.

Sau khi tôi ăn xong bữa cơm như hổ đói, mẹ Bùi mới lo lắng hỏi: "Đủ chưa? Có muốn ăn thêm chút gì nữa không?"

Tôi lúc này mới nhận ra vừa rồi mình ăn như chưa từng được ăn, có chút ngại ngùng.

Tôi ho nhẹ một tiếng, cố gắng cứu vớt hình tượng: "Thật ra bình thường con không ăn nhiều như vậy đâu."

Mẹ Bùi mỉm cười, đột nhiên nắm lấy tay tôi, đeo vào cổ tay tôi một chiếc vòng ngọc.

"Con gái, lần đầu gặp mặt, mẹ cũng không có gì tặng con, chiếc vòng này rất hợp với con, con cứ nhận lấy đi."

Tôi theo bản năng từ chối.

Lỡ như đây là bảo vật gia truyền, là tín vật đính ước gì đó thì sao?

Dường như nhìn thấu sự lo lắng của tôi, mẹ Bùi nói: "Con gái, mẹ thấy chúng ta rất hợp nhau nên mới tặng thôi, không liên quan gì đến đứa con trai cổ hủ của mẹ đâu, con yên tâm."

Tôi nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong câu nói của bà.

"Mẹ, mẹ cũng thấy Bùi Nhiên cổ hủ đúng không?"

Mẹ Bùi xua tay lia lịa: "Nó đâu chỉ cổ hủ! Con nói xem, thanh niên thời nay có ai mà không động đến một giọt rượu, chẳng có chút thú vui nào như nó chứ!"

"Không biết nó giống ai nữa. Thời bố mẹ nó bằng tuổi này đã sớm hẹn hò yêu đương nồng nhiệt rồi."

Bà thở dài não nề: "Con xem nó đi, hơn 20 tuổi rồi mà còn chưa từng nắm tay con gái bao giờ."

Tôi vội vàng an ủi: "Bùi Nhiên đúng là người lúc nào cũng mang vẻ lạnh nhạt, khó gần."

Mẹ Bùi vẫn cau mày.

Tôi đành phải vắt óc suy nghĩ an ủi bà.

"Không gần nữ sắc thì chứng tỏ anh ấy chung tình, sau này gặp được cô gái mình yêu chắc chắn sẽ không như vậy nữa."

"Còn việc không uống rượu bia, không có thú vui giải trí gì... chứng tỏ Bùi Nhiên là người có kỷ luật, biết từ chối cám dỗ."

"Hơn nữa, Bùi Nhiên lại còn đẹp trai, học hành giỏi giang, công ty cũng quản lý đâu ra đấy, so với bạn bè đồng trang lứa đã là hơn người ta rất nhiều rồi!"

Tôi nắm lấy tay mẹ Bùi, thành khẩn nói: "Mẹ, mẹ thật sự đã sinh ra một người con trai rất tốt!"

Mẹ Bùi do dự: "Có... có sao?"

Tôi gật đầu lia lịa.

Bà chỉ tay ra cửa: "Nhưng con xem nó kìa, có giống như những gì con vừa nói không?"

Tôi cứng đờ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Bùi Nhiên đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Không phải chứ, cái tên cổ hủ này đến từ lúc nào vậy!

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

Mẹ Bùi vỗ vai tôi, để lại một nụ cười "chúc con may mắn", sau đó dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi.

Bình luận

7 bình luận

Loading...