Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dan dan díu díu - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-08 19:34:17
Lượt xem: 283

4

Hứa Tịnh Thu đã làm những gì cô ta nói. Cô ta gửi cho tôi hàng chục bức ảnh.

Toàn là Chu Lâm ôm Đồng Đồng, Chu Lâm ôm Đồng Đồng, Chu Lâm lột tôm cho Đồng Đồng.

Trong ảnh, Chu Lâm có khuôn mặt hiền lành, ánh mắt nhìn Đồng Đồng đầy cưng chiều và đắm đuối.

Một trong những bức ảnh được tôi phóng to, và đó là một trong số ít những bức ảnh mà Hứa Tịnh Thu xuất hiện.

Cô ta và Chu Lâm kẹp Đồng Đồng, trên mặt ba người đều nở nụ cười hạnh phúc. Nó không bình thường chút nào, trông giống như một gia đình ba người!

Chu Lâm mãi đến mười giờ tối mới về.

Hắn trông có vẻ mệt mỏi, thấy tôi liền mở miệng nói: “Anh mệt quá! Tinh lực của Đồng Đồng tốt quá, anh đã mệt rồi, còn bé còn có thể nhảy cẫng lên, ầm ĩ không kém con trai! Đúng rồi, hôm nay có một chuyện đặc biệt thú vị...”

Chu Lâm hào hứng kể cho tôi nghe mọi khoảnh khắc về Đồng Đồng, giống như một người cha háo hức khoe con gái của mình.

Tôi im lặng nhìn hắn.

Sau một hồi không nhận được phản ứng của tôi, Chu Lâm cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: “Sao vậy? Giận à?”

Tôi hỏi hắn, “Anh còn điều gì muốn nói với em không?”

Chu Lâm nhíu mày, vẻ mệt mỏi trên mặt không che giấu được sự sốt ruột. Nếu có một lời tường thuật, trái tim của anh ấy lúc này nên là: Có chuyện gì vậy?

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Em muốn nói cái gì, cứ nói đi!”Tâm trạng vốn đã không vui của tôi lại một lần nữa bị chặn lại.

“Chu Lâm, Đồng Đồng vì sao gọi anh là cha?”

Chu Lâm cáu kỉnh xoa xoa thái dương: “Cô bé nhớ cha mình. Nó hỏi hôm nay có thể gọi anh là cha không. Nói cho anh biết, anh nên từ chối như thế nào?”

Không giải thích, không an ủi, không tội lỗi.

Hắn ném câu hỏi cho tôi, như hắn đã làm rất nhiều lần trước đây.

Đêm đó, tôi và Chu Lâm tách nhai ra trong buồn bã, tôi dẫn hắn đến phòng ngủ phụ.

Trên đường đi, hắn nhiều lần muốn nói chuyện vui vẻ với tôi, nhưng tôi từ chối.

Cuối cùng, hắn cũng tức giận, quay người bước vào phòng ngủ phụ với khuôn mặt lạnh lùng.

5

Khi Lý Tư còn sống, anh ấy rất cưng chiều Hứa Tịnh Thu.

Mọi người đều biết anh ấy là thê nô.

Sau đó, họ có một cô con gái, anh ấy lại trở thành một người cha cuồng con gái

Tất nhiên, Hứa Tịnh Thu xứng đáng được như vậy, cô ta đủ xinh đẹp và từng làm việc cho một công ty của Nhật. Để được ở bên Lý Tư, cô ta đã từ bỏ công việc đầy triển vọng và trở thành một bà nội trợ .

Lý Tư từng nói: “Tôi phải bồi thường gấp đôi cho việc này!”

Anh ấy làm tất cả mọi chuyện, cứ như vậy, Lý Tư biến Hứa Tịnh Thu thành người “vô dụng”.

Hứa Tịnh Thu không biết cách thanh toán hóa đơn điện nước, vì vậy Chu Lâm đã dạy cô ta. Nhưng cô ta bảo: “Khó quá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dan-dan-diu-diu/2.html.]

Chu Lâm bất lực: “Vậy tôi sẽ trả cho cô sau!”

Hứa Tịnh Thu không biết nấu ăn, từng suýt làm cháy bếp. Chu Lâm chỉ có thể tạm dừng công việc và vội vã chạy tới. Sau đó, hắn bắt đầu gọi đồ ăn mang về cho Hứa Tịnh Thu.

“Cô ta không thể tự gọi món sao? Đơn giản thôi mà!”

“Đèn trong nhà hỏng, Hứa Tịnh Thu không biết sửa”

“Anh có thể tìm một thợ sửa chữa.”

“Nhà có trẻ nhỏ và góa phụ, không an toàn khi để người lạ vào.”

Một lần tôi và Chu Lâm đang làm chuyện vợ chồng, Hứa Tịnh Thu lại gọi điện: “Đồng Đồng ói, làm sao bây giờ? Chu Lâm, giúp em!”

Chu Lâm không nói một lời, mặc quần áo rời đi, ngay cả kéo chăn cho tôi cũng không kịp.

Sau đó, người ta phát hiện ra rằng Hứa Tịnh Thu đã cho Đồng Đồng ăn mì ốc. Đứa trẻ chưa lớn đã được đưa thẳng đến bệnh viện. Hứa Tịnh Thu không thể đưa đứa trẻ ra ngoài một mình, cho dù đó là đi chơi hay đứa trẻ bị ốm.

Chu Lâm luôn được gọi đến. Hắn gánh vác trách nhiệm của Lý Tư. Điều này khiến hắn dần bình tĩnh lại. Tôi biết hắn đang chuộc lỗi. Nhưng quá trình bồi thường này khiến tôi ngày càng khó chịu. Tôi cảm thấy như tôi đang đạt đến giới hạn của mình rồi.

 

6

Tôi quyết định sẽ nói chuyện với Chu Lâm.

Nhưng khi tôi thức dậy vào buổi sáng, hắn đã rời đi.

Có bữa sáng trên bàn, được đóng gói trong hộp cách nhiệt: cháo, bánh và trứng.

Bên cạnh còn có một dòng chữ: [ Nhiên Nhiên, thật xin lỗi, hôm qua tâm tình không tốt, lẽ ra không nên nói với em như vậy. Anh biết em đã luôn thấu hiểu và chiều chuộng anh, cho anh thêm một chút thời gian được không? 】

Sau một hồi, tôi ăn sáng trong im lặng.

Chu Lâm thực sự rất bận rộn.

Khi tôi gọi cho hắn, y tá trả lời, cô ấy nói rằng Chu Lâm đã đến phòng mổ, còn một ca buổi sáng và hai ca buổi chiều, không thể tan sở đúng giờ.

Hôm nay tôi không bận, tôi đi nấu chút đồ ăn mang qua đó.

Đã lâu rồi tôi không giao đồ ăn cho Chu Lâm. Không phải tôi không muốn, mà là gần đây chúng tôi càng ngày càng có nhiều mâu thuẫn.

Vào đến khoa, tôi chào cô y tá. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt mở to và thậm chí còn lắp bắp. Lúc đầu tôi không để ý, nhưng khi đẩy cửa phòng làm việc của Chu Lâm ra, tôi mới hiểu.

Họ nghĩ tôi vào đây để bắt quả tang.

Tôi nhìn thấy Hứa Tịnh Thu cởi giày và nép mình vào chiếc ghế văn phòng của Chu Lâm, chơi game trên điện thoại di động, với chiếc áo khoác của Chu Lâm che kín chân cô ta.

Trên bàn có một hộp bánh nhỏ, đã ăn được một nửa.

Tôi cảm thấy thế nào?

Không ngạc nhiên lắm.

Chỉ là lòng vẫn không khỏi chìm xuống.

“Nhiên Nhiên, cô tới rồi! Muốn ngồi đâu tùy ý, muốn ăn bánh ngọt nhỏ không? Chu Lâm mua cho tôi, anh ấy sợ tôi đói!”

 

Loading...