Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đám thú con nhặt về đều là phản diện - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-08 14:11:21
Lượt xem: 7

“Nguồn năng lượng đã cạn kiệt, bạn có muốn hạ cánh khẩn cấp hay không?”

“Nguồn năng lượng đã cạn kiệt, bạn có muốn hạ cánh khẩn cấp hay không?”

“Nguồn năng lượng đã cạn kiệt, bạn có muốn hạ...”

Khoang điều khiển nhấp nháy ánh sáng màu đỏ, tiếng máy móc cảnh báo tự động liên tục vang lên.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái bắt chéo chân, dựa lưng lên ghế, mặc dù lâm vào tình cảnh nguy cấp cũng không để lộ vẻ mất bình tĩnh. Hắn nhìn chằm chằm vào hành tinh màu xám tro chậm rãi xoay tròn bên ngoài khung cửa.

Rất lâu sau, hệt như phải đưa ra một quyết định khó khăn nào đó, người đàn ông nâng tay vuốt phần tóc mái sơ xác ra sau đầu, thân thể hơi khom lại, bàn tay lộ rõ gân cốt chậm rãi đặt lên nút ấn màu đỏ, ấn xuống.

Giọng nói trầm thấp vang lên trong khoang điều khiển: “Hạ cánh khẩn cấp!”

“Quá trình hạ cánh khẩn cấp đang được khởi động, xin hãy thắt chặt dây an toàn ...”

Tàu vũ trụ con thoi đẩy mạnh phần nguyên liệu cuối cùng, phát ra một tiếng nổ lớn, lấy tốc độ nhanh nhất rơi xuống hành tinh xám kia ——

Trên hành tinh rác thải B3024, một vệt sao băng xẹt qua màn đêm. Ngay sau đó, đống rác chất cao như núi ở sâu bên trong, vang lên tiếng nổ lớn.

Người dân bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên, lại như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt. Trên hành tinh này, những cảnh tượng như vậy không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Hành tinh rác thải B3024, đúng như tên gọi, đây là nơi xử lý rác của thủ đô. Thủ đô thường xử lý đống rác chồng chất vào đêm khuya, mỗi khi vận chuyển tới đều phát ra tiếng nổ vang dội. Người dân ở đây đều đã quen rồi.

Chỉ có duy nhất một người bị nó hấp dẫn. Người ấy do dự trong chốc lát, vẫn mò mẫm đi tìm hướng phát ra âm thanh.

Nguyễn Thời Thanh khập khiễng lọ mọ trong đống rác thải, đi mệt, cậu sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau khi nghỉ lại tiếp tục đi.

Độ dinh dưỡng trong cơ thể Nguyễn Thời Thanh không nhiều, trên người lại có đầy vết thương lớn bé, cậu mới xuyên tới đây được ba ngày, còn chưa kịp thích ứng với cơ thể xa lạ gầy yếu này.

Sau bốn mươi phút vật lộn, trái tim kịch liệt truyền tới cảm giác co thắt đau đớn, đưa ra kháng nghị, cậu mới không thể không ngừng bước nghỉ ngơi. Cũng may, cách đó không xa chính là ngọn nguồn của vụ nổ —— một chiếc tàu vũ trụ đã vỡ nát.

Thân tàu vũ trụon hình con thoi vỡ thành nhiều mảnh sau vụ nổ, lớp sơn xám bạc bên ngoài cũng vì nhiệt độ mà gần như biến đổi thành màu đấy. Cửa sổ pha lê trên khoang điều khiển hoàn toàn bị dập nát, ghế lái không có một bóng người, nhưng trong không khí vẫn còn đọng lại mùi khét hòa lẫn với mùi m.á.u nồng nặc. Phía bên phải, hiện rõ vệt m.á.u uốn lượn, giống như có người nào đó đã rời khỏi khoang điều khiển.

Không thể ngờ sau va chạm ấy, người đó vẫn may mắn sống sót. Nguyễn Thời Thanh hơi suy tư, cuối cùng vẫn quyết định đi tới kiểm tra.

Trong bãi rác khổng lồ, xác của những con tàu vũ trụ bị vứt đi chất cao như tháp, quạnh quẽ dưới ánh trăng, in hằn sự ám ảnh đầy tính công kích. Tại khu vực bị che khuất, một bóng người nằm đó, đầu gục xuống, khuôn mặt bị bóng tối che phủ, giống như lâm vào hôn mê.

Nguyễn Thời Thanh tới gần, ánh sáng mỏng manh từ chiếc đèn pin tự chế xua tan bóng tối xung quanh, lúc này cậu mới thấy rõ mặt người đó. Trên eo hắn có một lỗ thủng lớn bằng nắm tay ở vùng bụng, da thịt xẻ ra, mép lỗ có màu đen cháy xém, rất có thể là do bị một loại vũ khí nào đó xuyên thủng bụng, phần da thịt bị cháy xém do nhiệt độ cao của vũ khí gây ra.

Bộ quân phục trắng vốn chỉnh tề nay đã trở nên bẩn thỉu, dính đầy m.á.u và bụi đất, nhưng cổ áo vẫn được cài khuy cẩn thận, không hề có dấu hiệu bung ra.

Đây hẳn là một người lính rất coi trọng kỷ luật, chỉ không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại rơi vào tình cảnh này.

Cảm giác tin tưởng đối với những người lính khiến Nguyễn Thời Thanh tiến lại gần hơn, cậu quỳ xuống và đưa tay lên mũi người kia để kiểm tra hơi thở ——

Tay vừa đưa ra, đã nhanh chóng một bàn tay mạnh mẽ khác bóp chặt lấy, người vốn tưởng đang hôn mê đột nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc bén quét qua: “Cậu muốn gì?”

Đột ngột đối diện với đôi mắt của người này, ánh mắt Nguyễn Thời Thanh dời từ đôi mắt màu vàng đồng khác thường của hắn đến cặp sừng đen trên đầu và mái tóc trắng dài gọn gàng buộc ra sau, lúc này cậu mới nhận ra người trước mặt không phải là cùng một loài với mình – cho dù là quân nhân, đối phương cũng chưa chắc là người tốt.

Cổ tay bị bóp chặt đến đau nhói, ngôn ngữ mà đối phương nói cậu nghe không hiểu. Nguyễn Thời Thanh mím môi, chỉ lắc đầu, cố gắng tỏ ra vô hại, để cho đối phương biết mình không có ý xấu.

Đôi mắt màu vàng đồng nheo lại, Dung Hành đánh giá người trước mặt.

Người bị khống chế gầy gò, mặt mày tái nhợt, sức phản kháng rất yếu, lại không biết nói ngôn ngữ phổ thông của tinh tế, rất có thể là một người dân bản địa không có hộ khẩu trên hành tinh rác rưởi này, bị tiếng động của tàu vũ trụ rơi xuống thu hút, không liên quan gì đến nhóm người ám sát hắn.

Hắn hừ lạnh một tiếng, buông người ra, ra hiệu cho cậu rời đi: “Biến đi.”

Mặc dù không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng cậu có thể hiểu được hành động của hắn.

Thấy đối phương bảo mình đi, Nguyễn Thời Thanh cũng không muốn dây dưa thêm với người lạ mặt này, vội vàng đứng dậy rời đi, sợ rằng đối phương sẽ đột ngột thay đổi ý định.

Dung Hành vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu đến khi tận biến mất hẳn. Hắn nhíu mày nhìn vết thương dữ tợn ở bụng, suy nghĩ một lúc, rồi lê lết đứng dậy, quay trở lại tàu vũ trụ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-thu-con-nhat-ve-deu-la-phan-dien/chuong-1.html.]

******

Sau khi trở về từ núi rác, Nguyễn Thời Thanh vẫn còn nhung nhớ tàu vũ trụ bị vỡ nát kia.

Mặc dù đã bị hỏng hóc nghiêm trọng, nhưng một con tàu lớn như vậy, ít nhiều gì cũng lấy được một chút linh kiện. Nếu có thể nhân lúc chưa ai biết, tháo dỡ mấy linh kiện đáng giá mang đi bán, hẳn có thể đổi chút tiền tiêu hoặc đồ ăn.

Vốn dĩ Nguyễn Thời Thanh tới từ một thế giới có nền khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ, con người đột phá giới hạn bắt đầu thăm dò vũ trụ. Cậu còn là nghiên cứu viên phát triển vũ khí quân sự, nắm rõ trong lòng bàn tay kết cấu của các loại vũ khí công nghệ cao. Mặc dù cậu chưa nắm chắc nền khoa học kỹ thuật nơi đây, nhưng với kiến thức vốn có, mấy thao tác cơ bản đó cũng không thể làm khó được cậu.

Vấn đề duy nhất bây giờ là ngôn ngữ không giống nhau. Cậu không thể giao lưu cùng con người nơi này để lấy thêm tin tức.

Hơn nữa, nguyên chủ lại vô cùng nghèo túng, không chỉ không có nơi nương tựa, thậm chí đồ ăn còn sót lại cũng không đủ ăn ba ngày.

Từ giờ trở đi, cậu phải tự nghĩ cách sinh tồn.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được đánh chủ ý lên con tàu vũ trụ kia.

Hôm qua đã thấy người kia bị thương rất nặng, nói không chừng chưa chắc trụ nổi một đêm. Hoặc cũng có thể người đó đã gọi cho đồng đội tới đón mình trở về rồi. Dù cho vào trường hợp nào, thì con tàu vũ trụ lớn bị vỡ nát đó chắc chắn đã bị bỏ đi.

Nghĩ vậy, Nguyễn Thờu Thanh nhanh chóng ăn hết chút đồ con sót lại. Cậu lẩn tránh đám đông, một lần nữa mò theo tuyến đường hôm qua đi tới núi rác.

Cậu cố ý tránh gây tiếng động, cẩn thận quan sát nơi người kia trốn vào ngày hôm qua, quả nhiên ở đó chỉ còn vết m.á.u đen xì đã bị oxi hoá. Nguyễn Thời Thanh thở dài nhẹ nhõm, cậu chậm rãi đi tới bên cạnh con tàu vũ trụ.

Con tàu vũ trụ này lao đầu xuống đất, nên phần đầu bị tổn hại nghiêm trọng nhất. Bộ phận ở giữa cùng đuôi cánh vẫn còn khá tốt. Bệnh nghề nghiệp quấy phá, Nguyễn Thời Thanh không nóng vội tháo dỡ luôn, cậu đi một vòng tra xét qua. Cậu giống như một đứa trẻ mới được tặng cho món đồ chơi mói vậy, cứ khi nhìn thấy những thứ mới lạ, đều bừng lên hứng thú nghiên cứu một lúc lâu.

Đáng tiếc, khoa học kỹ thuật của nơi này kém hơn thế giới của cậu rất nhiều, mặc dù mới nhìn qua sẽ thấy phấn khích, nhưng rất nhanh đã xìu xuống.

Nguyễn Thời Thanh nghiên cứu kết cấu của con tàu vũ trụ xong mới bắt tay vào việc tháo dỡ.

Bộ linh kiện trung tâm là điều khiển khí cùng động cơ. Điều khiển khí để đảm bảo tốc độ, động cơ thì sinh ra lực nhằm thúc đẩy động lực, nghiêm nhiên chúng cũng là hai bộ phận đáng giá nhất ở đây.

Cậu cẩn thận cất bộ điều khiển khí cùng động cơ đi, xong mới tháo dỡ những bộ phận lặt vặt. Con tàu vũ trụ này đã được sử dụng rất lâu, mặc dù phần đuôi và trung tâm không bị tổn tại nghiêm trọng, nhưng nhiều bộ phận vẫn hư hạI vì phụ tải lớn. Nguyễn Thời Thanh không thể sửa chữa, cũng không thể trữ nhiều thứ như vậy nên đành cam chịu từ bỏ.

Đến khi cậu làm xong hết thì màn đêm đã một lần nữa bao phủ lấy hành tinh này. Hai mặt trăng tròn đối xứng treo giữa không trung, tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình.

A hi hi

Phảng phất như không lúc nào là không nhắc nhở cậu biết, nơi đây đã không còn là thế giới quen thuộc kia nữa.

Nguyễn Thời Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, cậu không ngừng xoa dịu chiếc bụng đói đang kháng nghị. Nguyễn Thời Thanh tìm kiếm xung quanh tàu vũ trụ, nhằm kiếm được chút đồ ăn để no bụng. Kết quả, đồ ăn không thấy đâu, ngón tay lại đụng phải thứ gì đó. Đáy tàu trơn lánh đột nhiên tách ra hai bên, dâng lên một khoang chứa đóng kín hình bầu dục.

Khoang chứa không rõ cách sử dụng, chỉ có duy nhất một nút bấm. Nguyễn Thời Thanh ôm hy vọng bên trong có đồ ăn, ấn nút.

Khoang chứa cao khoảng ba mét từ từ mở ra, lộ ra khoảng trống bên trong.

Thật ra cũng không hoàn toàn trống rỗng, bên trong còn có bộ quân trang trắng nhiễm m.á.u ném linh tinh. Ngoài ra cũng không còn gì khác.

Nguyễn Thời Thanh:……

Mất cả hứng.

Cậu định đóng khoang chứa lại, bỗng nhiên chú ý tới ở một góc khuất, một thứ trắng xoá cuộn thành một cục, bộ lông trắng như tuyết cơ hồ hoà làm một với vách tường.

Nguyễn Thời Thanh ngó đầu qua, cúi xuống nhìn thật kỹ, cậu ngạc nhiên khi thấy đó là một con thú nhỏ gầy yếu.

Bộ lông trắng của nó rối tung, chiếc đầu nhỏ xinh đẹp giấu dưới bụng, chiếc đuôi bù xù quấn quanh toàn bộ cơ thể, nó cố gắng cuộn tròn bản thân thành một cục cầu tuyết. Trên đỉnh đầu lại để lộ đôi tai hình tam giác, lỗ tai mềm mại, rất giống chú chó cưng Tuyết Cầu mà cậu từng nuôi.

Tuyết Cầu thuộc loài Samoyed, khi còn nhỏ nó cũng thường cuộn mình thành một cục tròn như này.

Cảm giác quen thuộc ập tới khiến Nguyễn Thời Thanh mềm lòng, cậu bế cún con lên, lúc này mới nhận ra là nó không phải đang ngủ, mà là bị thương. Cún con gồng mình che bụng, nơi đó có vết thương bị cháy đen, quanh miệng vết thương vẫn còn dính m.á.u đã bị oxi hoá, lông trắng dính lại thành một cục m.á.u đen.... Vết thương đáng sợ gần như to bằng cả bụng của cún con, nếu không phải nhiệt độ ấm áp cùng bụng nhỏ vẫn di chuyển phập phồng, cậu còn tưởng nó đã c.h.ế.t rồi.

Nguyễn Thời Thanh lại nhớ tới người đàn ông hôm qua, đối phương cũng bị thương như vậy, nhưng hắn còn có người tới cứu về. Còn đứa nhỏ đáng thương này lại bị vứt bỏ ở trong tàu, một mình giãy giụa chờ đợi cái c.h.ế.t tới.

Giống như cậu cô độc một mình giãy giụa đón tương lai mờ mịt ở thế giới xa lạ này vậy. Trái tim Nguyễn Thời Thanh nhói đau, cậu ôm cún con vào lòng, dịu dàng nói: “Nếu không ai cần em, thì em về nhà cùng anh nhé.”

 

 

Loading...