Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-08-04 13:42:42
Lượt xem: 195

Lâm Tập Tập nhíu mày, mím môi, cúi đầu nhanh chóng bước về phía trước.

"Này này này, đừng buồn, về đòi lại là được, cô đã biết sự tồn tại của những lá thư, anh ta không thể giấu nữa." Tần Mộng tăng tốc đuổi kịp cô, thuận tiện an ủi vài câu, thấy cô không phản ứng, liền nói: "Sao vậy, buồn đến mức không nói được lời nào à?"

Lâm Tập Tập âm thầm nói: "Tôi đang nghĩ làm sao chỉnh Lâm Kính Đình khi về nhà!"

Hina

"Hay lắm, tôi có thể cung cấp ý tưởng chỉnh người."

Hai người trở về viện của Tần Mộng, khi Tần Mộng vào phòng thay đồ, Lâm Tập Tập cũng theo vào.

Tần Mộng vừa thay đồ vừa hỏi cô: "Vừa rồi tôi còn muốn hỏi, tay cô cầm túi gì vậy? Có phải quà tặng cho tôi không?"

Túi vải nhỏ trên tay Lâm Tập Tập được làm rất tinh tế, là cô nhờ Lý Ngọc may giúp, bình thường có thể đựng đồ nhỏ, ra ngoài có thể làm túi xách tay, lúc này túi vải căng phồng, rõ ràng là đựng đồ không nhỏ.

Cô hỏi vậy, Lâm Tập Tập liền tiến lên đặt túi lên bàn, sau đó lấy ra hai cái mộc ngư* tinh xảo.

*Mõ gõ

Tần Mộng đến gần quan sát đôi mộc ngư, không hiểu: "Cô lấy đôi mộc ngư này ở đâu? Để làm gì?"

Lâm Tập Tập đẩy đôi mộc ngư cho cô ấy, nói: "Cái này tặng cô, làm từ gỗ đàn hương tốt, nhưng đừng nói là tôi tặng, trước đây tôi dùng nó làm việc xấu, bây giờ để ở nhà không an toàn."

Tần Mộng trợn mắt há mồm: "Cô tặng tôi hung khí dùng làm việc xấu? Chúng ta còn có thể làm bạn tốt không?"

Lâm Tập Tập chỉ có thể kể lại chuyện nửa đêm mình dậy nghịch đôi mộc ngư này cho cô ấy nghe, nghe xong Tần Mộng cười đến không ngậm miệng được: "Nhưng khi anh cô dẫn người kiểm tra thì cô giấu ở đâu? Cô là người đầu tiên phát hiện tiếng động, sao vẫn có thể giữ tiếng khi đi tìm người?"

"Khi tôi ra ngoài tìm người, tiếng mộc ngư là do Thúy Bình gõ, khi anh tôi dẫn người kiểm tra tầng hai thì tôi gõ ở tầng ba, khi anh tôi kiểm tra tầng ba thì chị dâu tôi gõ ở tầng hai..."

"Vậy hóa ra chị dâu cô và Thúy Bình là đồng phạm của cô?!"

Lâm Tập Tập gật đầu.

Tần Mộng lập tức ngã xuống bàn, cười gần như không thể kiểm soát: "Ha ha ha, Thúy Bình chơi với cô thì cũng thôi, sao chị dâu cô cũng chịu chơi với cô, các cô chơi như vậy, không sợ làm hỏng Lâm Kính Đình sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-tieu-thu-phan-dien-thoi-dan-quoc/chuong-74.html.]

"Ai bảo anh ấy không chịu đóng cửa tiệm thuốc phiện, tôi chỉ có thể làm vậy để hành hạ anh tôi."

Tần Mộng ôm bụng cười một lúc lâu, mới bảo nha hoàn mang chậu nước đến rửa mặt, hết cách rồi, cười đến chảy cả nước mắt, cuối cùng cô ấy sảng khoái nhận đôi mộc ngư, hứa hẹn: "Lần sau ai làm tôi giận, tôi cũng sẽ mang mộc ngư đến gõ cả đêm trước cửa nhà người đó!"

Đợi Tần Mộng chuẩn bị xong, sai nha hoàn báo với lão phu nhân mình muốn qua thăm Quý Du Hồng, lão phu nhân rất nhanh đồng ý, còn bảo nha hoàn mang đến một hộp nhân sâm, nói là để Quý thiếu gia bồi bổ cơ thể.

Tần Mộng liền cầm nhân sâm dẫn Lâm Tập Tập đến Quý gia.

Quả nhiên như Tần Mộng đã nói trước, từ cửa sau Tần gia đi ra, qua một con phố, là đến cửa bên Quý gia, khác với nhà dân thường, chủ nhân Quý gia có chức quan nên cửa nào cũng có binh lính canh giữ, nhưng Tần Mộng là khách quen Quý gia, cũng không ai cản họ, hai người một đường thông suốt đến viện của Quý Du Hồng.

Vừa vào viện, Tần Mộng đã cười nói: "Quý thiếu gia, tôi lại đến thăm anh đây."

Nghe tiếng, Quý Du Hồng vẻ mặt không vui từ thư phòng bước ra, vừa nhìn liền thấy Lâm Tập Tập đứng sau Tần Mộng, trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt u ám biến mất không còn dấu vết.

"Vãn Nhi."

Một tiếng Vãn Nhi gọi lên nhiều cung bậc tình cảm, tràn ngập sự dịu dàng.

Tần Mộng đứng bên cạnh nghe mà nổi da gà, nhỏ giọng lẩm bẩm: Tôi có đi nhầm phim trường không? Đây không phải là phim xuyên không, mà là phim Quỳnh Dao!

Lâm Tập Tập lười để ý đến cô ấy, vượt qua cô ấy tiến lên nói với Quý Du Hồng: "Em đến thăm anh, chân đỡ hơn chưa?"

Quý Du Hồng một tay chống nạng, đang muốn bước ra, nhưng bị Lâm Tập Tập ngăn lại: "Bên ngoài lạnh, anh đừng ra."

Quý Du Hồng lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nói với cô: "Mau vào trong, bên trong ấm hơn."

Tần Mộng ở cửa sau xoa xoa tay, cũng chuẩn bị theo vào: "Đúng là rất lạnh!"

Không ngờ vừa bước lên bậc thềm, đã bị thân hình cao lớn của Quý Du Hồng chặn lại, chỉ nghe anh tàn nhẫn nói: "Cô đến sảnh hoa đi, ở đó cũng ấm!"

"Hả..." Tần Mộng khó tin nhìn anh: "Anh có ý gì, dựa vào gì không cho tôi vào?" Kết quả lời phản đối chưa nói hết, cửa thư phòng đã đóng chặt trước mặt cô!

"!!!" Tần Mộng trừng mắt nhìn cửa gỗ đóng chặt: "Tên khốn kiếp, có ai qua cầu rút ván như các  không!!!"

Xem ra cửa này một lúc lâu cũng không mở, Tần Mộng chỉ có thể nghe lời đi đến sảnh hoa, sau đó nói với nha hoàn lên hầu: "Có gì ngon mang hết lên đây, ta phải ăn cho anh ấy nghèo luôn!"

Loading...